có cách nào biết được ông ta để ví ở đâu. Henry tiến lại gán, trên tay cầm một trong những chiếc ví tôi đã móc được trước đó. “Đây có phải ví của bác không ạ?” Henry nhỏ nhẹ nói -Xui dưới đất.” - J||| “Hả ? Ổ”, người đàn ông sờ túi quẩn sau bên phải để kiểm trja thấy ví của mình vẫn còn nguyên, ông ta nhoài người vể phía HcqịI để nghe thằng bé rõ hơn, nhận lấy chiếc ví từ tay Henry và mở 1 “Cháu nên đưa nó đến cho bảo vệ. o, trong này có khá nhiểu rìẨjJj người đàn ông liếc mắt qua cặp kính dày cộm của mình đé 111 Henry, trong khi ông ta nói và Henry luồn tay ra sau dưới lớp 4ộ của ông ta, móc lấy chiếc ví. Vì Hcnry đang mặc áo phông ngắn tay nên tôi bước lại gẩn và nhận lấy chiếc ví từ thằng bé. Henry bỏ đi theo hướng người đàn ông chỉ dẫn, và tôi theo sau, vượt qua Hcnry, dẫn nó ra ngoài bảo tàng, qua mặt bảo vệ, tiến vào đại lộ Michigan cho đến khi chúng tôi dừng lại cười ranh mãnh ở Café Artists, nơi chúng tôi tự thưởng cho mình hai ii kcm sữa và khoai tầy rán bằng những đổng tiến chúng tôi kiếm được (một cách không chính đấng). Chúng côi ném tất cả sổ ví vào thùng thư sau khi đã móc hét tiền, và thuê một phòng ở Palmer House. “Thế nào?” Tồi hỏi khi đang ngổi trên chành bé tắm nhìn Hcnry đánh răng. “Sao ạ?" Hcnry trả lời, miệng đáy bọt kem đánh răng. “Cháu chấy chí nào ?” . Thằng bé nhổ bọt. “Vé cái gì cơ?” J|ịl ị “Móc túi: i|j Nà nhìn tôi qua gương nói “Không tệ”, rồi quay lại nhìn chẳng vào tôi, miệng cười toe toét, “Cháu đã làm được!” s|| “Cháu đã làm rất tốt!” “Đúng nhỉ?” Nụ cười vụt tắt. “Hcnry, cháu không chích du hành thời gian một mình. Đi với chú tỗt hơn. Chú khống thé luôn di cùng cháu sao?” Thằng bé đang đứng quay lưng lại phía tôi, và chúng tôi nhìn nhau trong gương. Tội nghiệp thằng bé tôi nhỏ bé: lưng gáy nhom, hai xương đòn gánh chòi ra như đôi cánh non. Thầng bé quay lại đợi câu trả lời, và tôi biết phải nói với nó điéu gì. Tôi xoay thằng bc lại và bế nó lên để chúng tôi đứng ngang tấm nhau, mặt cùng quay vào gương. “Cháu nhìn xem." Chúng tôi quan sát cái bóng của nhau, cặp song sinh trong phòng tắm nguy nga mạ vàng ở Palmer Housc. Tóc chúng côi cùng có màu nâu đcn, mắc chúng côi có cùng cái nhìn u ám và thâm quầng, vành tai có hình dáng y hệt nhau. Tôi cao và to con hơn, râu cạo nhẵn. Thằng bé mảnh khảnh, vụng vé, chẳng có gì ngoài da và xương. Tôi đưa tay lên vuốt ngược tóc ra sau, chi cho thầng bé thấy vét SCO sau tai nạn. Thằng bé làm theo trong vô thức, đưa tay chạm vết sẹo trên trán nó. “Nó giông hệt của cháu”, thằng bé tôi nói, vẻ ngạc nhiên thích thú. “Sao chú cũng có nó?" “Cùng một lí do như chấu. Nó cùng là một vét sẹo. Chúng ta I V A là một. Một chút mơ hổ. Tòi đã không hiểu, rồi tôi hiểu, đơn giản vậy đấy. Tôi đứng nhìn nó diẻn ra. Tôi muốn được trở thành cả hai chứng tôi cùng một lúc, để một lấn nữa cảm nhận cảm giác quá súc chịu đựng, để lấn đắu tiên nhìn thấy sự trộn lẳn giữa hiện tại và tương ỉai. Toi đã quá quen chuộc, quá thoải mái với nó, nén tôi chỉ có ché ở ngoài nhìn vào, nhó ỉại sự kì diệu của tuổi lên chỉn dột nhiên nhận ra người bạn, người chú, người hướng dẫn cũng chính là tỏi. Tbi, chỉ tôi. Cô đơn du hành giữa dòng thời gian. “Chú ià cháu?” “Khi chấu lớn lên.” “Nhưng... còn những người khác thì sao?” “Những người du hành thời gian khác?” Thằng bé gật đầu. “Chú không nghĩ còn ai khác. Chú chưa từng gặp bát ki ai 1 Nước mắt rớm chảy trong khóe mắc trái của thầng bé Khi CÒ*J nhỏ, tôi đã hình dung ra cả một cộng đổng những ngưòi du hành thời gian, mà ở đó, Henry, người thầy giáo của tôi, ià một đặc phái viên được cử đến hướng dẵn cho tôi để chuấn bị cho sự gặp măt sau cùng trong tình thân bao la. Giờ tôi vẫn cảm tháy như mốt kẻ bị ruồng bỏ, như thành viên cuối cùng của một loài giống đã từng đông đảo. Hệt như khi Robinson Crusoe khám phá ra bước chân trên bãi biển rồi nhận ra đó là của chính mình. Tôi, nhỏ như xnôt chiếc lá, mỏng manh như làn nưốc, bắt đầu bật khóc. Tôi ôm lẫy thằng bé, ôm lấy tôi, thật lâu. Sau đó chúng tôi gọi hai cốc số-cô-la nóng và xem Johnny Carson. Henry chìm vào giấc ngủ khi đèn vẫn còn sáng. Khi chương trình kết thúc tôi nhìn qua và thằng bé đã biến mất, nó đã quay trở lại căn phòng cũ của bố tôi, đứng ngái ngủ bên cạnh chiếc giường rồi thả mình xuống đó trong hân hoan. Tôi tắt ti vi và tắt đèn I đáu giường. Những âm thanh ổn ào của đường phỗ năm 1973 luồn qua ô cửa sổ đang mở vào trong phòng. Tôi muốn về nhà. Tôi nằm trên chiếc giường cứng ngắc của khách sạn, lẻ loi và đơn độc. Tôi vản không hiểu. Chủ Nhật, 10/10/1978 (Henry 15 tuổi, và Henry 15 tuổi) HENRY: Tôi đang ở trong phòng ngủ với tôi. Cậu ấy đến từ tháng Ba tới. Chúng tôi đang làm việc chúng tôi vẫn thường làm mỗi khi có được chút tôi đã dậy thì sẽ làm vậy né Đã gắn d vang lên từ n hẳn ông đã g say mèm và 1 đặt lên giười trong bếp. Tôi kia c “Có chuyện ị dậy kiểm tra phải cố gắng Tôi ngh “Henry?” ôn mình đã vô chặn lại nhi' jỉagrante dei thể và mặt < Tôi nghe th cho tôi cái 1 phông vào. Tôi gõ cửa cửa. “BỐ?” vẫn cứ ngổ đảm đêbu “Đói In flagrant< có được chút riêng tư, khi ngoài trời lạnh cóng, khi cả hai chúng tôi đã dậy thì mà chưa có bạn gái để trải nghiệm. Tôi nghĩ ai cũng sẽ làm vậy nếu họ có cơ hội như tôi. Ý tôi là, tôi không đổng tính. Đã gắn đến trứa Chủ Nhật. Tôi có thể nghe thấy tiếng chuông vang lên từ nhà thờ Thánh Joc. Tối qua bồ về muộn; tôi nghĩ chắc hẳn ông đã ghé quán bar sau khi buối hòa nhạc kết thúc; ông đã say mèm và ngã xuống cẳu thang, tôi phải kéo ông vào phòng và dặt lên giường. Tôi nghe thấy tiếng ông ho và tiếng ỏng lượn lờ ưong bép. Toi kia có vẻ bị phân tán; cậu ấy cứ không ngừng nhìn ra cửa. “Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi. “Không có gì cả”, cậu ấy đáp. Tôi đứng dậy kiểm tra khóa cửa. “Đừng”, cậu ầy thì thào. Có vẻ như cậu ấy phải cố gắng lắm đế mở miệng. “Tiếp tục nào”, tôi nói. Tôi nghe thấy tiếng bước chân nặng nể của bổ ngoài cửa. “Henry?” ông nói và tay nắm cửa từ từ quay. Tôi đột ngột nhận ra mình đã vô tình mở cửa lúc đứng dậy kiểm tra; Henry nhảy bổ ra chặn lại nhưng đã quá muộn: Bổ thò đáu vào và thẫy chúng tôi, in flagrante delieto1. “Ôi”, ông thảng thốt. Mắt ông mở to hét mức có thể và mặt ông lộ vẻ kinh hãi. “Chúa ơi, Henry.” Ong đóng cửa lại. Tôi nghe thấy tiếng bước chân ông quay trở về phòng mình. Tôi ném cho tôi cái nhìn trách móc trong khi mặc vội chiếc quần jean và áo phông vào. Tôi đi dọc hành lang đến phòng ngủ của bổ. Cửa đóng. Tôi gõ cửa. Không có tiếng trả lời. Tôi đợi. “Bỗ?” Im lặng. Tôi mở cửa. “Bố?” Ông đang ngồi trên giường quay lưng lại phía tôi. Ong vẫn cứ ngồi đó. Tôi đứng ở ngưỡng cửa một lúc nhưng không đủ can đảm để bước vào phòng. Cuối cùng, tôi đóng cửa lại và đi về phòng. “Đó hoàn toàn là lỗi của cậu”, tôi gay gắt mắng tôi. Cậu ấy đang *n Aagrante delicto: tiếng Latin, có nghĩa "Bắt quả tang tại trận'- ND. mặc quẫn jean, ngồi trên ghế, gục đáu vào hai bàn tay. “Cậu đã bií cậu biết nó sẽ diễn ra mà chẳng nói gì. Tính tự bảo vệ của cậu HI rồi hả? Cậu có bị làm sao không thế ? Biết trước tương lai thì có ích lợi gì nếu cậu không thể giúp chúng ta tránh khỏi bẽ mặt...” “Im đi”, Henry rên rỉ. “Cậu im đi.” “Tớ sẽ không im”, tôi lên giọng. “Tất cả những gì cậu cắn làm chỉ là lên tiếng. “Nghe này”, cậu ấy nhìn tôi vẻ thoái thác. “Nó giống như ngày hôm đó ở sân trượt băng.” “Ôi, chết tiệt.” Vài năm trước, tôi nhìn thấy một cô bé bị quả bóng khúc côn cấu trên băng đập vào đấu. Thật khủng khiếp. về sau Ịktôi được biết cô bé chết trong bệnh viện. Rối tôi bắt đầu du hành f thời gian quay trở lại ngày hôm đó, hết lần này đến lần khác, và tôi muốn cảnh báo cho mẹ cố bé, nhưng không thể. Nó giống như tôi chỉ là một khán giả đang ngồi xcm phim. Tôi như một bóng ma. Tôi đã cố hét lên, “Không, hãy đưa. cô bé vê nhà, đừng để cô bé lại gân mặt băng, đưa cô bé đi, cô bé sẽ bị thương, cô bé sẽ chét đấy", để rồi nhận ra tất cả những câu chữ đó chỉ vang lên trong đầu tôi, và mọi thứ lại diễn ra đúng như nó đã diễn ra. Henry nói, “Cậu nói về thay đổi tương lai, nhưng đối với tớ đây là quá khứ, và theo những gì tớ biết, tớ chẳng thể làm gì được cả. Tớ đã thử, nhưng chính vì thử mà nó đã diễn ra. Nếu tớ không nói gi cả, cậu sẽ không đứng dậy...” Vậy tại sao cậu còn nói ? “Vì /ớ1 đã. Và cậu sẽ. Cứ chờ mà xem.” Cậu ấy nhún vai. “Giống như tai nạn của mẹ vậy. Immer ỉvieder 1 ” Luôn luôn tái diẻn, luôn luôn giống nhau. G Tating 1992., tự do ] ở tronỊ chúng sẽ có tl “K “A crở lại ] đó cũn Tc toất m “NhưJ điều g c cẩn c thểc việc ' Immer vvieder (tiếng Đức): Một lán nữa và một lán nữa. “Tự do ý muốn ở đâu?” Cậu ấy đứng dậy, đi đến bên cửa sổ và nhìn ra sân sau nhà Tatinger. “Tớ vừa nói chuyện với bản thể khác của chúng ta năm 1992. Anh ấy có nhắc đến một điều rất thú vị: anh ấy nghĩ chỉ có tự do ý muốn khi chúng ta ở trong thời gian, trong hiện tại. Khi ở trong quá khứ, chúng ta chỉ có thể làm điều chúng ta đã làm, và chúng ta chỉ có thể ở đó nếu chúng ta đã ở đó.” “Nhưng bẫt kể tớ ở đâu, đó sẽ là hiện tại của tớ. Chẳng phải tớ sẽ có thể quyết định...” “Không. Không thể.” “Anh ấy đã nói gì về tương lai ?” “Nghĩ mà xem. Cậu đi tới tương lai, cậu làm điều gì đó rồi quay trở lại hiện tại. Thì điều cậu đã làm là một phần của quá khứ. Nên đó cũng là điều không tránh khỏi.” Tôi có cảm giác xen lẫn kì quái giữa tự do và tuyệt vọng. Tôi toát mổ hôi; tôi mở cửa sổ và không khí lạnh tràn vào trong phòng. “Nhưng như vậy thì tớ không phải chịu trách nhiệm cho bất ki điéu gì tớ làm khi không ở trong hiện tại.” Cậu ấy mỉm cười. “Tạ ơn Chúa.” “Và mọi chuyện đã diễn ra rồi.” “Có vẻ như vậy.” Cậu ấy đưa tay xoa mặt, tôi nhận thấy cậu ấy cần cạo râu đôi chút. “Nhưng anh ẫy nói rằng cậu phải hành xử như thể cậu có tự do trong ý chí, như thể cậu phải chịu trách nhiệm cho việc mà cậu đã làm.” “Tại sao? điều đó thì có quan trọng gì?” “Nếu không, mọi chuyện sẽ rất tệ.” “Anh ấy đã trải nghiệm nó?” “Phải” I! “Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Bố sẽ phót lờ cậu trong ba tuần tới. Và chuyện này” 1 khua tay trên giường- “chúng ta phải dừng kiểu gặp mặt này* ' 1 Ị Tôi thở dài. “Được rồi. Còn gì nữa không ?” mỗ kò “Vivian Teska.” BH :, sư hoả Vivian là cô gái trong lớp hình học, người tôi thèm khát nhựnÌBM chịt n chưa từng nói một lời với cồ ấy. hai cải “Sau buổi học ngày mai, hãy đến rủ cô ấy đi chơi.” 1 khôn| “Tớ thậm chí còn không biết cô ta.” xc n ' “Tin tớ đi.” Cậu ấy nhìn tôi cười tự mãn, theo kiéu khién tôi 1 Họ đă tự hỏi vì lí do quái quỷ gì mà tôi nên tin cậu ta, nhưng tôi rát muón I ^ tin. “Được rồi.” “Tớ nên đi. Đưa tiển cho tớ.” Tôi phát chán cho cậu ta 20 đô la. “Thêm đi.” Tôi đưa thêm 20 đô la nữa. “Đó là tấc cả những gì cớ có.” 1 I “Được rồi.” Cậu ấy mặc vào quán áo lôi ra từ đỗng đổ tôi I Ị, không cảm thấy phiển nếu không được nhìn thấy một lắn nữa. 1 ni “Áo khoác?” Tôi đưa cho cậu ẫy chiếc áo len trượt tuyết Peru mà 1 chốil tôi luôn ghét. Cậu ấy nhăn mặt rồi mặc nó vào. Chúng tôi đi tỏi 1 Ngà, cửa sau của căn hộ. Chuông nhà thờ điểm giữa trưa. “Tạm biệt, 1 tôi- < tôi nói. ' 'llliSK* tạm “Chúc may mắn”, tôi nói, xúc động kì quái trước bóng hình của 1 nhié chính tối ỉẩm lũi vào vô định, vào trong cái lạnh của buổi sáng Chủ 1 như Nhật Chicago mà cậu ấy không thuộc vể. Cậu ẫy giậm thình thịch 1 đanỊ xuống những bậc thang gỗ, còn tôi âm thắm quay trở lại cấn hộ. |1S rôi I Thứ Tư, 17/11 / r Thứ Ba, 28/9/1982 (Henry 19 tuổi) HENRY: Tôi đang ngồi trên ghế sau của chiếc xe cảnh sát I Zion, Illinois, loi đang đeo một chiếc còng tay và chẳng còn gì nhiểu hơn thời ị rắc rỗ họp Thạt nhậ lắm khi sáti thế trên người. Bên trong xe cảnh sát nồng nặc mùi thuổc lá, đổ da, mổ hôi và một mùi khác mà tôi không thể xác định. Có lẽ là mùi của sự hoảng loạn. Mắt trái của tôi sưng vù và phần trước cơ thể chằng chịt những vết bắm tím, vết cắt và đất bấn sau khi bị chế ngự bởi hai cảnh sát hộ pháp trên nén nhà đầy thủy tinh vỡ trong trạng thái không một mảnh vải che thân. Viên cảnh sát đang đứng bên ngoài xe nói chuyện với người dân quanh đó, ít nhất một người trong số họ đã nhìn thấy tôi đang tìm cách đột nhập vào căn nhà Victoria vàng và trắng mà xe đang đỗ trước mặt. Tôi không biết mình đang ở thời gian nào. Tôi chỉ mói đến đây một giờ đổng hổ và đã dính vào rắc rồi to. Tôi rất đói, rất mệt. Đáng lẽ tôi phải đang có mặt tại buổi họp chuyên để Shakespeare của tiến sĩ Quarrie, hẳn là tôi đã bỏ lỡ. Thật tệ. Hôm nay chúng tôi sẽ bàn về Giấc mộng đềm hè. Điểm có lợi ở chiếc xe cảnh sát này là: nó ẫm và không ở Chicago. Cảnh sát Chicago ghét tôi vì tôi không ngừng biến mẫt trong khi bị tạm giam, và họ không thể hiểu vì sao. Chưa kể tôi từ chối nói chuyện với họ, nên họ vẫn không biết tôi là ai và ở đâu. Ngày họ tìm ra sẽ là ngày tử của tôi, vì có khá nhiểu trát dưới tên tôi: đột nhập, ăn trộm, chổng đỗi người thi hành công vụ, vượt trại tạm giam, xâm phạm đát đai, ở truồng nơi công cộng, trấn lột, và nhiểu nữa. Có thể bạn sẽ nghĩ tôi là một tên tội phạm ngớ ngẩn, nhưng thực ra rắc rồi chủ yếu là thật khó để trở nên kín đáo khi bạn đang lõa lổ. Lén lút và tốc độ là tài sản chính của tôi, nhưng khi tôi đang bẻ khóa đột nhập vào nhà người ta giữa thanh thiên bạch nhật mà lại trần truồng, thì đôi khi không được thành công cho lắm. Tôi đã bị bắt bảy lân, và cho đến giờ tôi luôn biến mất trước khi họ kịp lấy vân tay của tôi hay chụp ảnh. Người dân xung quanh cứ không ngừng nhòm qua cửa xe cảnh sát nhìn tôi. Tôi không quan tâm. Tôi không quan tâm. Chuyện này đang kéo dài quá lâu. Chét tiệt, tôi ghét thế này. Tôi thả người phía sau và nhắm mắt lại. Cửa xe mở ra. Không khí lạnh - mắt tôi choàng mở - và tron* thoáng chổc tôi nhìn thấy song sắt kim loại phân cách giữa khoan trước và sau, những chiếc ghế nhựa nứt nẻ, đôi tay tôi trong chiếc còng, đôi chân đang sởn gai ốc vì lạnh, bâu trời phầng lặng sau ô cửa kính, chiếc mũ cảnh sát đặt trên bảng đổng hổ, bìa kẹp hô sơ trên tay viên cảnh sát, khuôn mặt đỏ au của ông ta, lông mày xám xịt thành từng múi và các ngấn dưới cằm xệ xuồng như rèm cửa-mọi thứ mò nhạt, óng ánh, đủ màu như bươm bướm và viên cảnh k sát nói, “Này, hắn ta như đang bị...” hai hàm răng tôi đập mạnh vào r nhau và chiếc xe cảnh sát biến mất trước mắt tôi, tôi nằm ngửa mặt lên trời trong sân sau nhà tôi. Hay lắm. Hay lắm! Tôi Kít đẫy khi trời đêm tháng Chín ngọt ngào vào phổi. Tôi đứng dậy và xoay cổ tay, nơi chiếc còng vẫn còn để lại vết. Tôi cười và cười. Tôi lại trốn thoát một lần nữa! Houdini, Prospero, hãy chú ý, tôi củng là nhà ảo thuật nữa. Cơn buồn nôn chiếm lấy tôi và tôi ói lên bụi cúc của Kimy. Thứ Bảy, 14/5/1983 (Cỉare 11 tuổi, gân bước sangtuối 12) CLARE: Hôm nay là sinh nhật của Mary Christina Heppworth, tẫt cả các bạn gái lốp Năm ở trường Thánh Basiỉ đang ngủ qua đêm tại nhà Mary. Chúng tôi dùng pizza, co-ca và sa-lát hoa quả cho bứa tói. Cô Heppworth đã làm một cái bánh to bự có hình đấu con ngựa một sừng với dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật Mary Christina bằng kem màu đỏ. Chúng tôi hát chúc mừng sinh nhật rồi Mary christini thổi tắt 12 ngọn nến bằng một hơi. Tôi nghĩ tôi biết bạn ấy âitiỆ gì; bạn ấy ước mình đừng cao thêm nữa. ít nhất đó là điều tôi 1H nếu tôi là bạn ấy. Mary Christina là người cao nhát trong lớp chúng tôi. Bạn ẫy cao 1 mét 75. Cô Heppworth thẫp hơn Mary Christina một chút, nhưng bố bạn ấy thì rất, rất cao. Có lắn Helen đã hỏi Mary I christina và bạn áy bảo, ông cao gán 2 mét. Mary Christina là con gái duy nhẫt trong nhà, tất cả các anh trai của bạn ấy củng rất cao và đều cạo râu nhẵn nhụi. Họ không thèm ngó ngàng đến chúng tôi mà chỉ chăm chú ăn thật nhiều bánh. Patty và Ruth cứ không ngừng khúc khích mỗi khi họ đi ngang qua. Thật xẫu hố. Mary Christina bắt đầu mở quà. Tôi đả tặng bạn ắy một chiếc áo len có có vién ren màu xanh lá hẵng Laura Ashley giổng hệt chiếc áo màu xanh da trời của tôi mà bạn áy rất thích. Sau bữa tổi chúng tôi cùng nhau xem The Parent Trapy cả nhà Heppworth cứ lởn vởn xung quanh để trông chúng tôi cho đến khi chúng tôi thay phiên nhau mặc đó ngủ trong phòng tắm tầng hai rồi lủ lượt đổ vé phòng Mary Christina, căn phòng được trang trí toàn màu hổng, đến cả thảm trải sàn củng vậy. Bạn có thé thấy bố mẹ Mary christina đã mừng đến thé nào khi cuối cùng cũng sinh được một cô con gái sau tất cả ngấn ẫy cậu con trai. Ai cũng mang theo túi ngủ nhưng chúng tôi xép chổng chúng lại một bên phòng và cùng ngói lên giưòng của Mary Christina lẫn dưới sàn nhà. Nancy có một chai rượu sơ-náp bạc hà, mỗi người chúng tôi uống một ít. Nó có vị thật khủng khiếp, tôi có cảm giác như thé cả lọ dẩu Vicks VapoRub vừa chui tọt vào ngực. Chúng tôi chơi Sự thật hay thử thảch. Ruth thách Wendy chạy dọc hành lang mà không mặc áo. Wendy hỏi Francie, Lexi - cô chị gái 17 tuói của Frencie - mặc áo ngực cỡ bao nhiêu. (Câu trả lời: 38D), Francie hỏi Gaylc bạn ẫy đẫ làm gì với Michacl Planner ở Dairy Qucen thứ Bảy tuần trước. (Câu trả lời: ăn kem.) Sau một hổi, chúng tôi đã chán trò chơi này, chủ yếu vì chẳng thể nghĩ ra sự thách đố nào đủ khó mà chúng tôi dám làm, và vì tất cả chúng tôi đểu đả biết hét mọi thứ vể nhau - chúng tôi đã học cùng nhau kể từ mẵu giáo. Mary Ch ' nói, “chơi cầu cơ đi”, và chúng tôi đổng ý, vì đây là sinh nhật HH ấy, và vì trò này khá vui. Bạn ấy láy tấm bảng từ trong tủ ra q3 hộp đựng đã méo xẹo, và mủi tên nhựa nhỏ xíu dùng đé chỉ vào cZ chữ cái đã bị mất ô nhựa. Có lấn Henry kế cho tôi nghe rẳng chúỉv đã tham gia một buổi gọi hổn và ruột thừa của bà dóng bục ra ng trong lúc đang cầu hổn, họ đã phải gọi xe cấp cứu. Tẫm bảng chỉ đủ rộng cho hai người chơi một lúc, nên Mary Christina và Helcn đi chơi trước. Luật chơi là bạn phải nói to điếu muốn hỏi bằng không sẽ không hiệu nghiêm. Hai bạn ấy thọc ngón tay vào mũi tên nhựĩ iHelen nhìn Mary Christina, người đang ngần ngại, và Nancy nói, “Hãy hỏi về Bobby”, nên Mary Christina đã hỏi, “Bobby Duxler có thích tôi không?” Mọi người cười khúc khích. Câu trả lời thật ra là không, nhưng cầu cơ đã nói có, nhờ Hclen đẫy. Mary Christina cưàí toét miệng, đến nỗi tỏi có thể thấy cả hàm trên lẫn hàm dưới của chiểc niéng răng bạn ấy đang đeo. Helen hỏi có bạn trai nào thích bạn ấy không. Chiếc cẩu cơ xoay một hổi rồi dừng lại ở D, A, V. “David Henley?” Patty nói và mọi người cười rộ. Dave là người da màu duy nhát trong lớp chúng tôi. Cậu ấy rất nhút nhát, nhỏ con và rất giỏi Toán. “Có thể bạn ấy sẽ giúp bạn làm phép chia nhiều con số”, Laura I người cúng rất nhút nhát 1 nói. Helen cười. Bạn ẫy rắt sợ Toán. “Đây, Clare, bạn và Ruth thử đi.” Chúng tôi thé chỗ Helcn và Mary Christina. Ruth nhìn tôi, còn tôi chỉ nhún vai. “Tớ chẳng biết hỏi gì cả”, tôi nói. Mọi người lại khúc khích; có những cầu hỏi nào có thể hỏi 1 Nhưng có rất nhiểu điều tôi muốn biết. Mệ có j| hay không? Tại sao sáng nay bố mắng Etta I Henry có thật hay khôntf Mark đảgiáu bài tập tiếng Phấp của tối ờ đâu? Ruth nói, “Cậu con trai nào thích Clare?” Tôi ném cho Ruth cái nhìn trách móc, nhưng bạn ấy chỉ mỉm cười. “Cậu không muỗn biết sao I “Không”, Jjnỏi nhưng V chẳng c<í tôi đang động. N R, Y. “I- khôngb chi lắc đ hỏi đáy, đánh vắi là tên d: cô Engli Patty cú ngồi XU' thấy mặ nhìn tô đã an tc thé nó 1 đâu biê tiếp tục đã kết 1 “Tớkh Mọi ng HENF một n| 1 Husbar nhưng vẫn đặt tay vào mũi tên nhựa. Ruth cũng đặt tay vào nhưng chẳng có gì di chuyển. Chúng tôi đểu chỉ chạm nhẹ vào nó, chúng tôi đang cố gắng làm đúng cách I không đẫy. rồi nó từ từ chuyến dộng. Nó quay vòng rồi dừng lại ở H. Nó tiép tục tăng tốc. E, N, R Y. “Henry”, Mary Christina nói. “Henry là ai?” Hclcn hỏi. “Tớ không biết, nhưng Clarc đang đỏ mặt kìa. Clarc, Henry là ai ?” Tôi chỉ lắc đầu như thế nó cũng là một bí ấn đối với tôi. “đến lượt bạn hỏi đầy, Ruch." Bạn ấy hỏi (ngạc nhiên lón) ai thích bạn ấy; cẩu cơ đánh vần R, I, c, K. Tôi có thể cảm nhận được bạn ấy đang đáy. Rick là tên thấy Malone, giáo viên Khoa học của chúng tôi, người thích cô Engle, giáo viên tiếng Anh. Tất cả mọi người cười lớn, trừ Patty; Pacty củng thích tháy Malone. Ruth và tôi đứng dậy, Laura và Nancy ngói xuóng. Nancy quay lưng về phía tôi nên tôi không thế nhìn thấy mặt bạn ấy khi bạn ấy hỏi, “Henry là ai?" Mọi người im lặng nhìn tôi. TôỊ nhìn tấm bảng. Chẳng có gì. Ngay khi tôi nghĩ mình đi an toàn thì mũi tên nhựa lại bắt đầu quay. Nó chỉ, H. Tôi nghĩ có thể nó lại chi nói Henry một lấn nữa. Rốt cuộc thì Nancy và Laura đâu biết gì vế Henry. Tôi cũng chẳng biết gì nhiều về Henry. rồi nó tiép tục quay: Ư, s, B, A, N, D.1 Tất cả mọi người nhìn tôi. “Tớ đâu đã kết hôn, tớ mới 11 tuổi.” “Nhưng Henry là ai?” Laura thắc mắc. “Tớ không biết. Có thể là một ngưòi tớ chưa gặp.” Bạn ấy gật đấu. Mọi người băn khoăn. Tôi băn khoăn. Chổng? Chống? Thứ Năm, 12/4/1984 (Henry 36 tuổi, Clare 12 tuổi) HENRY: Clare và tôi đang chơi cờ bên đống lửa trong rừng. Đó là một ngày mùa xuân đẹp trời, khu rừng sóng động với lũ chim đang 1 Husband (tiếng Anh): Chóng. ve vãn nhau và làm tổ. Chúng tôi đang né tránh gia đình Clar ÌịJẾ. I đã ra ngoài dạo chơi cừ trưa. Clare đang bí nước, tôi đã ăn qu^ 1 hậu của cô ẫy từ ba nước trước, cô ấy đã rơi vào thé bí nhưng 1 không đẩu hàng mà không đánh trả. Cô ấy ngước lên nhìn, “Henry, chú thích thành viên nào của The Beatles nhất?” ịJ||iỊfl “Dĩ nhiên là John.” ' ^ “Tại sao lại là dí nhiên? “Ringo cũng không tệ nhưng ông ấy khá u ám. Còn Georgc thì khá tân thời so với gu của chú.” fe “Tân thời là gì ?” “Tín ngưỡng kì quái. Nhạc ầm ĩ nhàm chấn. Những cố gắng nảm bại để thuyết phục mọi người về tính vượt trội của tẫt cả mọi thứ liên quan đến người da đỏ. Các loại y học trừ Tầy y.” “Nhưng chú cũng không thích Tây y.” “Đó là vì các bác sĩ cứ không ngừng bảo chú bị điên. Nếu bị gãy tay, chú sẽ rất chuộng Tây y.” “Còn Paul chì sao “Paul dành cho các cô gái.” |Ìị||^^bI Clarc mim cười c thẹn. “Cháu thích Paul nhất.” “Vì cháu là con gái.” “Tại sao Paul lại dành cho con gái?” Cẩn thận nguy hiểm, tôi tự bảo mình, “ừ thì, Paul giống như Con bọ Hién lành, cháu hiểu không?” I “Đó là điều xấu sao “Không hé. Nhưng con trai thích những ngưòi thú vị hơn, John là Con bọ Thú vị.” “Nhưng chú ẫy chét rồi.” Tôi cười. Cháu vẫn có ché trở ncn thú vị kể cả sau khi ch& Thâm chí không rụi Ciarc chuyến qi ra cho cô lại i lúc đế thá “Chu' khiến tôi Clare láy ( Tôi tự hỏ chút, tôi í mình. Cl; ghen. Chi rock tỉ ph “Hừi Clar< Em, “ỪIĨ1 lồi I năm 197 "Và) ttKh Clai “Nhưng ỔĨ nhưng ở Ở thời ả Cla Thậm chí, nó còn dẻ hơn, vì cháu không bị già đi, không béo lên và không rụng tóc.” clare ngân nga đoạn dạo đấu ca khúc When Im 64. Cô ấy di chuyển quân Xe lùi lại năm ô. Giờ thì tôi có thể chiéu tướng, tôi chỉ ra cho cô ấy biét, cô ẫy vội vàng đi trở lại. “Tại sao cháu thích Paul?” Tôi hỏi. Tối ngước lên nhìn vừa kịp lúc đế thấy cô ẫy đang đỏ mặt ngượng ngịu. “Chú áy thật... đẹp”, Clarc nói. Có gì đó trong cách cô áy nói khiến tôi cảm thấy kì lạ khổ tả. Tôi quan sát bàn cờ và nhận ra néu clare lẫy quân Mã ản Tượng của tôi thì cô ấy sẽ có thé chiếu tướng. Tôi tự hỏi có nên chỉ cho cô ấy biét. Néu cô ấy còn nhỏ hơn một chút, tôi sẽ nói, nhưng 12 tuổi đả đủ lớn để tự xoay sở cho chính mình. Clare đang mơ màng nhìn bàn cờ. Tôi nhận ra mình đang ghen. Chúa ơi. Tôi không thể tin mình đang ghen với ngôi sao nhạc rock tỉ phú đủ già để làm bổ Clare. “Hừm”, tôi nói. Ị HI IÔ&0* Clare ngước lên nhìn, mỉm cười ngây thơ. “Chú thích ai?” Em, nhưng tôi không nói. “Ý cháu là khi chú ở tuổi cháu?” “ừm, phải. Chú ở tuổi cháu khi nào?” Tỏi nhẩm tính trước khi buồn rắu đáp. “Chú ở tuổi cháu vào năm 1975. Chú nhiểu hơn cháu tám tuói “Vậy là chú 20 tuổi ?” “Không. Chú 36 tuổi.” Đủ già để làm bố cháu. Clare nhíu mày. Toán không phải môn học ưa thích của cô ấy. “Nhưng nếu chú 12 tuồi vào năm 1975 thụ ” “Ổ, xin lỗi. Cháu nói đúng. Ý chú là, chú hiện tại 36 tuổi, nhưng ở đâu đó ngoài kia...” tôi khua tay về phía nam“, chú mới 20. ơ thời điểm này.” n 1H Clarc cố gắng để tiếp nhận thông tin này. “Vậy có hai chú? Không hẳn. Lúc nào cũng chi có một chú. Nhưng ỊịL-KànK, đôi khi chú đến nơi chú đã có mặt rồi, và phải, khi 19 có thể nói có hai chú. Hoặc nhiều hơn.” . “Tại sao cháu chứa bao giờ gặp nhiểu hơn một chú?” “Cháu sẽ. Khi chú và cháu gặp nhau ỏ' hiện tại của chú việc <ỉd diễn ra khá thường xuyên.” Nhiểu hơn chú muỗn, Clare ạ. “Chú đã thích ai ở năm 1975?” 'Ị|f|8 “Không có ai cả. Ở tuổi 12, chú có nhiểu thứ khác để lo lắr^ Nhưng khi 13 tuổi, chú đã rất thích Patty Hearst.” Clare có vẻ khó chịu. “Bạn cùng trường với chú?” Tôi cười. “Không. Cô ấy là một nữ sinh đại học ngưòi Caliíbrnia bị bắt cóc bởi những kẻ khủng bổ chính trị tệ hại, chúng bắt cô ấy phải cướp nhà băng. Cô ấy xuất hiện trên bản tin mọi tối trong suốt nhiều tháng iiển.” “Chuyện gì xảy ra với chị ấy? Tại sao chú thích chị ấy?” “Cuối cùng họ cũng thả cô ấy ra, cô ấy kết hôn và sinh con, giờ thì cô ẫy đã trở thành một quý bà giàu có ở California. Tại sao chú thích cố ấy? Chú cũng không biết. Nó không có logic gì cả. Chú nghĩ có lé vì chú biết cảm giác của cô ấy, bị đem đi nơi khác và buộc phải làm những điều mình không muốn, rồi sau đó lại có vẻ như bắt đấu thấy thích thú với nó.” “Chú có làm những việc chú không muốn không?” “Có. Thường xuyên.” Chân tôi tê cứng, tôi phải đứng dậy và lắc cho đến khi nó ngứa ran. “Không phải lúc nào chú cũng an toàn và yên ấm như khi du hành đến chỗ cháu, Clare ạ. Hầu hết chú xuat hiện ở những nơi chú phải ăn trộm quần áo và đổ ăn.” “Ổ.” Mặt cô ấy tối sầm lại, rồi cô ấy nhận ra nước đi của mình và ngước lên nhìn tôi đắc thắng. “Chiếu tướng!” 1 ..lil “Giỏi lắm!” Tôi khen. “Cháu đích thị là nữ hoàng Cờ Vua. ^ “Đúng vậy”, Clare nói, mặt đỏ bừng vì tự hào. Cô ấy bắt đáu xếp lại bàn cờ. “Lại chứ?” Tôi giả vờ liếc nhìn chiếc đồng hồ tưởng tượng trên tay. “Được thôi.” Tôi lại ngồi xuống. “Cháu có đói không?” Chúng tôi đã ở ngoài này được vài giờ đổng hồ và đồ ăn đã sắp hết. Tất cả những gì còn lại là chút mẩu vụn của gói Dorito. “Một chút.” Clare giấu các quân Tốt ra sau lưng; tôi gõ nhẹ vào khuỷu tay phải của cô áy và cò ẫy chìa ra đưa cho tôi quân Tốt trắng. Tôi bắt đầu bằng nước đi mở màn cơ bản, quân Tốt Hậu đi tới Q4. Cô ấy đáp trả bằng nước đi cơ bản khác, Tỗt Hậu đi tới Q4. Chúng tôi đi mười nước tiếp theo khá nhanh, chỉ chạm chán chừng mực, rồi Clare ngồi trầm ngâm nghiên cứu bàn cờ một lúc. Cô ấy lúc nào cũng thử nghiệm, luôn âm mứu nổi loạn. “Giờ chú thích ai?” cô ấy hỏi mà không ngước lên nhìn. “Ý cháu là ở tuổi 20? Hay 36?” ? 1 » Cả hai. Tôi cố nhớ lại mình ở tuổi 20. Chỉ mờ ảo bóng dáng những người phụ nữ khác nhau, những bộ ngực, chân, tay, da, tóc. Chuyện với họ tầt cả là một mớ hỗn độn, và khuôn mặt họ không còn dính với tên. Tôi rất bận rộn nhưng cùng khổ ở tuổi 20. “Tuổi 20 không có gì đặc biệt. Không có ai cả.” Tôi nhìn Clare chăm chú. Mười hai tuổi có trẻ quá? Tôi chắc rằng 12 tuổi là quá trẻ. Thà mơ tưởng đến ngôi sao đẹp đẽ, không thể với tới và an toàn như Paul McCartney còn hơn là phải tranh đầu với ông già du hành thời gian Henry. Mà cô ấy hỏi vậy để làm gl? ' ^ “Henry?” ^ÌỆỆỄỊÊẾ íiỆÍ~ỉ “Sao?” u I Chú kết hôn chưa?” “Rồi”, tôi miễn cưỡng thừa nhận. “Với ai?” -.-1111 “Với một phụ nữ xinh đẹp, tài năng, thông minh và giàu 1P chịu đựng.” Mặt cô ấy buồn thiu. “Ổ.” Cô ấy cắm quân Tượng mà cô ẩy ân của tôi hai nước cờ trước lên, và quay nó dưới đất như một con cù “Thích nhỉ ” Cô ấy có vẻ thất vọng trước tin này. “Có chuyên gì vậy?” “Không có gì.” Clare di chuyển quân Hậu từ Q2 đến KN5 “Chiếu tướng.” -' I '-'411 Tôi di chuyển quân Mã đến chắn trước Vua. “Cháu có kết hôn không?” Clare hỏi. ' Tôi nhìn vào mắt cô ẫy. “Hôm nay cháu hỏi nhiểu quá đấy.” “Có sao chứ? Dù sao chú cũng chẳng bao giờ nói cho cháu biét điếu gì cả. Đi mà, Henry, hãy nói với cháu rằng cháu sẽ không trở thành một bà cô già.” “Cháu là một nữ tu”, tôi trêu cô ẫy. Clarc rùng mình. “Trời, cháu hi vọng là không.” Clare ăn quân Tỗt của tôi bằng quân Xe của cô ấy. “Chú đã gặp vợ mình thế nào?” “Xin lỗi. Bí mật quổc gia.” Tôi ăn quân Xc của cô ấy bằng quân Hậu của mình. Clare nhăn mặt. “Có phải khi chú đang du hành thời gian? Lúc chú gặp cô ấy?” ílÉỊị “Khi chú không chõ mủi vào chuyện của ngưòi khác.” Clare thở dài. Cô ẫy ăn một quân Tỗt nữa bằng quân Xe còn lạ1 của mình. Tôi bắt đầu hết Tốt để cho cô ấy ăn. Tôi di chuyển quân Tượng bên cạnh quân Hậu đến KB4. “Không công bằng khi chú biết mọi thứ về cháu còn chú chằng bao giờ nói với cháu vé mình.” “Đúng vậy. Không công bằng.” Tôi cố tỏ ra hỗi lỗi và sỗt sắng. “Ruth, Helen, Megan và Laura nói với cháu mọi thứ, và cháu cũng nói với họ mọi thứ.” “Mọi thứ?” “Phải. Nhưng cháu không kể cho họ vế chú.” “ô? Tại sao vậy?” Clare có vẻ cảnh giác. “Chú là một bí mật. Dù sao họ cũng sẽ chẳng tin cháu.” Cô ấy bẫy quân Tượng của tôi bằng quân Mã của mình, ném cho tôi cái nhìn quỷ quyệt. Tôi nhìn chăm chám vào bàn cờ, cố tìm cách ăn quân Mã của cô ấy hoặc di chuyển quân Tượng của tôi. Tình thế đang bí bách cho quằn trắng. “Henry, chú có phải người thật không?” Tôi bị kéo lại đôi chút. “Phải. Chú còn có thể là gì nữa?” “Cháu không biết. Một linh hồn?” “Chú thực sự là người, Clare ạ.” “Chứng minh đi.” iỊ, n “Chứng minh thế nào ?” h| “Cháu không biết.” Ệặậ í í;.-1,0 -Ệ “Chú không nghĩ cháu có thể chứng minh cháu là con ngưòi, Clareạ.” I “Dí nhiên cháu có thể.” “Bằngcách nào?” “Cháu có hình dáng của con người.” “Chú cũng có hình dáng của con người.” Thật buổn cười khi Clare để cập đến chuyện này. Vào năm 1999, tiến sĩ Kendrick và tôi đã xảy ra xung đột trong quan điểm vé vấn để này. Kendrick cho rằng tôi là tiến thân của một giống loài mới của loài người, như sự phát triển giữa người Cận Đại và người hàng xóm Neanderthal. Tôi cãi rằng tôi chỉ là một mẩu của tập hợp hỏng, và sự bất lực trong việc sinh con đã chứng tỏ tôi sẽ không trở thành một loài tiến hóa trung gian. Chúng tối đã trích lời Kierkegaard và Heidegger để tranh cãi với nhau. Trong khi đó, Clare đang nhìn tôi nghi hoặc “Con người không xuất hiện và biến mất như chú. Chú giống như con mèo Cheshire.” “Có phải cháu đang nói rằng chú là một nhân vật hư cầu5” Cuối cùng tôi cũng tìm ra nước đi của mình: Xe của Vua đến QR3 Giờ thì cò ấy có thể ăn Tượng của tôi, nhưng đổi lại cô ấy sẽ mẫt Hậu. Mất một lúc để Clare nhận ra và khi nhận ra, cô ấy lè lưỡi về phía tôi. Lưỡi cô ấy vàng khè màu Dorito đã ăn. “Nó khiến cháu nghĩ đến những câu chuyện cổ tích. Nếu chú là thật, thì tại sao chuyện cổ tích không thể là thật ?” Clare đứng dậy, vẫn quan sát bàn cờ, và nhảy quanh như thể quần cô ấy đang bén lửa. “Cháu nghĩ mặt đất đang trở nên cứng hơn. Mông cháu tê hết cả rồi.” 1 - “Có thể chúng là thật. Hoặc có thể một phần trong chúng là thật và người ta đã thêm thắt vào câu chuyện.” “Như kiểu Bạch Tuyết thực ra bị hôn mê ?” 1 “Cả công chúa ngủ trong rừng nữa.” “Và Jack, người trồng đậu chỉ là một người làm vườn cực giỏi.” “Và Noah là một ông già kì quặc với một chiếc nhà thuyển và rất nhiểu mèo.” cíare nhìn tôi chằm chằm. “Noah là trong Kinh thánh. Ông ấy không phải trong chuyện cổ tích.” 0. Phải. Xin lỗi cháu.” Tối đang rất đói. Nell sắp rung chuông bao giờ ăn tối và Clare sẽ phải quay vào nhà. Cô ấy ngồi lại xuống ben kia bàn cờ. Tôi có thể biết cô ẩy đã mất hứng thú với trận đấu khi co ay bắt đầu xây một hình chóp nhỏ bằng những quân cờ ăn được. “Chú vẫn chưa chứng minh chú là thật”, Clare nói. “Cháu cũng vậy.” “Có bao giờ chú tự hỏi liệu cháu có thật hay không?” cô ấy hỏi, vẻ ngạc nhiên. “Có thể chú đang mơ về cháu. Có thể cháu đang mơ về chú. Có thể chúng ta chỉ tổn tại trong giấc mơ của nhau và mỗi buổi sáng sau khi thức giấc, chúng ta sẽ quên.” Clarc tư lự, và đưa tay làm một động tác như để gạt đi ý tưởng kì cục này. “Nhéo cháu đi”, cô ấy yêu câu. Tôi nhoái người lại và véo nhẹ vào tay cô ấy. “Mạnh hơn!” Tôi véo lại, đủ mạnh để lưu lại một vệt đỏ và trắng tổn tại trong giây lát rồi tan biến. “Chẳng lẽ chú không nghĩ cháu sẽ thức dậy nếu thực sự lúc này cháu đang nằm mơ? Dù sao thì, cháu không thấy như mình đang ngủ.” “Còn chú không thẫy như một linh hổn. Hay một nhân vật hư cấu.” “Làm sao chú biết được? Nếu cháu đang tạo ra chú và cháu không muỗn chú biết chú được cháu tạo ra, thì cháu sẽ không nói cho chú, phải không?” Tôi ngọ ngoạy lông mày trêu chọc cô ẫy. “Có thể Chúa đã tạo ra chủng ta, và Ngài không muốn cho chúng ta biết.” “Chú không nên nói những điéu như vậy”, Clare thảng thốt. “Hơn nữa, chú thậm chí không tin vào Chúa. Phải không?” lồi nhún vai và đổi chủ để. “Chú thật hơn Paul McCartney.” Clare tỏ vẻ lo lắng. Cô ấy bắt đầu đặt các quân cờ vào lại trong nộp của chúng, cắn chận chia quân đen, trắng. “Rẫt nhiểu người biết đến Paul McCartney - nhưng cháu là ngứòi duy nhất biết về chú.” “Nhưng cháu đã gặp chú, và chưa bao giờ gặp Paul.” “Mẹ cháu đã đến xem buổi hòa nhạc của The Beatles.” Cô ấy đậy nắp bộ cờ rồi duỗi tay chân. “Nó diễn ra ở sân vận động Comiskcy Park, Chicago, mùng 8 tháng 8, năm 1965.” Tôi chọc vào bụng cộ ấy và cô ẫy cuộn tròn lại như con nhím, cười khúc khích. Sau môt hối chọc léc và lăn lộn trên đất, chúng tôi nằm xuống tay nắm chãt tay đặt ở giữa và Clare hỏi, “Vợ chú có phải người du hành thời gian không?” |p|||hH “Không. Tạ ơn Chúa.” “Tại sao lại Tạ ơn chúa? Cháu nghĩ nò sẽ rất thú vị. Chú và vợ có thí đi cùng nhau.” “Có”, tôi nhẹ nhàng nói. “Cô ấy có.” Tôi tự hỏi Clarc đang làm ì vào lúc này ở năm 1999. Có thé cô ấy đang ngủ. Có thé cô 1 hông biết tôi đã biến mất. “Chú có yêu cô ấy không ?” ~ li* “Rất nhiều”, tôi thì thấm. Chúng tôi im lặng nằm cạnh nhau, qua nhìn Clare. Tôi ngạc nhiên khi thấy những giọt nước mắt đang chảy dài trên má cô ấy. Tôi ngồi dậy và cúi xuống. “Có chuyện gì vậy Clare?” Cô ấy chỉ lắc đẩu và mím chặt môi. Tôi vuốt tóc cô ấy và kéo cô ấy ngói dậy, choàng tay qua người. Cô ấy là một đứa trẻ, ấy vậy mà khống chỉ là một đứa trẻ. “Có chuyện gì vậy ?” Cô ấy nói rất khé, tôi đã phải bảo cồ ấy nhắc lại: “Cháu đã nghĩ rẳng, có thể chú sẽ kết hôn với cháu.” CLARE: Tôi đang đứnc trone đổnp cỏ môt hnổi chiều muôn ctioi — —p-------------- “Một người du hành trong gia đình là quá đủ rồi Clarc. Nó rát nguy hiếm.” "Cô ấy có lo lẳng vé chú không ?” ' ngắm iá rụng, ngắm trời và chim. Tôi nghe có tiếng sụt sịt, lién liéc Thứ Tư, 27/6/1984 (Clare 13 tuổi) dấn. Mười phút trước báu trời còn xanh trong và khắp đổng cỏ bao trùm trong khí nóng, có cảm giác như vạn vật cong cong, như đang đứng dưới mái vòm thủy tinh khổng lổ, tát cả tiềng đồng bị nuòt chửng trong cái nóng giữa điệp khúc côn trùng vo vc. Tôi ngói trốn chiếc cầu treo nhỏ xíu ngắm những con nhện nước đang trượt trên mặt ao tù nhỏ phảng lặng, và nghĩ vé Henry. Hôm nay không phải ngày anh ấy đến; lấn còi cách dây 22 ngày nữa. Trời đã mác mẻ hơn nhiểu. Henry đang khiến côi hoang mang bồi rồi. Suốt cả đời này côi dã chỉ coi Henry như một phấn nhỏ trong cuộc sống của mình; mặc dù anh ỉy là mộc bí mật, mộc điéu lôi cuồn diệu kì, Henry cũng như một phép màu mà chỉ đến gắn đây tối mới nhận ra hấu hét các cô gái không có một Henry cho mình, nếu có hẳn họ đã rất giỏi chc giáu. Có cơn gió đang chổi cói; những ngọn cỏ cao dập dénh trong gió, côi nhắm mắt lại và nghe như tiếng sóng bién (điéu mà côi chưa từng trài nghiệm trước đó, trừ trên ti vi). Khi mở mắt ra, bắu trời đã ngả vàng rồi lại xanh. Henry nói anh ẫy đến từ tương lai. Khi còn nhỏ tôi đã chẳng thấy có ván để gì với chuyện đó, tôi đả chẳng biết nó có nghĩa gì. Giờ thì tôi tự hỏi liệu tương lai có phải là một nơi chốn, hay ít nhất là giống như một nơi chốn, mà tôi có thể đi tới bằng một cách nào đó khác với chỉ đơn thuần là già đi. Tôi cự hỏi liệu Henry có thể mang tôi đến đó. Khu rừng đen sảm những ngọn cây cong dạt xuống mặt đất và cúi chào. Côn trùng đã thôi ngân nga và những cơn gió đang san bằng tất cả, những ngọn cỏ dạt phầng lì, những ngọn cây đang kẽo kẹt ren rỉ. Tôi sợ tương lai; nó giống như một thế giới khống lổ đang đợi tôi đến. Henry nói anh ấy biết tôi ở tương lai. Những đám mây đen to lớn đang di chuyển lại gần đằng sau những ngọn cây, chúng ập đến quá bất ngờ khiến tôi bật cười khúc khích, chúng giỗng như những con rồi, mọi thứ đang ào ào tẩp về phía tôi, cả những tràng sẫm dài và thấp. Tôi đột ngột nhận ra minh đang đứng mỏng manh thẳng tắp giữa đổng cỏ, nơi mọi thứ đan 1 người xuống trước cơn giông. Nên tôi cũng ngả mình xuốn piẼ 1 trốn được con mắt của cơn bão lỏn đang cuồn cuộn bước 1 ngửa mặt nhìn những giọt nước bắt đầu được thả xuống từ if Quấn áo của tôi ướt nhẹp trong thoáng chốc và đột nhiên tôi rỉ 1 thầy như Henry đang ở đây, một cảm giác mãnh liệt cẩn có IM 1 cắn được anh ấy vòng tay qua ôm lấy. Đỗi với tôi, cơn mưa này chính Ị là Henry. Tôi đang một mình và đang muốn có anh ấy. Chủ nhật, 23/9/1984 (Henry 35 tuổi, Clare 13 tuổi) IÌỆ 1 HENRY: Tôi đang ở khoảng rừng thưa, trong đổng cỏ một buổi sáng, ngay trước khi mặt trời ló dạng, một ngày cuối hè. Tat cả hoa và cỏ đã cao quá ngực. Trời lạnh giá và tôi đang một mình. Tôi lội qua những đám cây tìm đường đến hộp quần áo, mở nó và lấy ra chiếc quẩn jeans xanh và áo sơ mi trắng kèm đôi dép lê. Tôi chứa từng nhìn thấy những món đồ này trước đó, nên tôi không biết mình đang ở thời điểm nào. Clare cũng đã để lại cho tôi một chút đổ ăn: bơ lạc, sandvvich mứt được gói cần thận trong giẫy nhôm; một quả táo và túi khoai tây chiên. Có thể đây là một trong những bữa ăn trưa ở tníồng của Clarc. lồi nghĩ ngay đến cuối thập niên 70 hoặc đầu thập niên 80. Tôi ngồi xuống một tảng đã và ăn, và lién cảm thẫy khá hơn rất nhiều. Mặt trời đang ló dạng. Khắp đổng cỏ ngập trong màu xanh, cam, và màu hông. Những cái bóng dần được kéo dài ra, rồi ngày đã tói. Không có chút dẫu hiệu của Clare. Tôi bò vào trong bụi cây, cuộn tròn trên nển đát cho dù nó vẫn còn đang ẩm hơi sương - và ngủ. Khi tôi thức dậy, mặt trời đã lên cao và Clare đang ngồi cạnh tôi đọc sách. Cô ấy mỉm cười và nói, “Bình minh trong tỉâni lầy-Những con chim dang hót, ếch đang kêu, và đã đến giờ thức dậy* Toi lấm “Chủ í Clarc 1 khăn như n \ / /~ và ngáp, c phê được kl “Càph thứ chẫt nà gì tôi. “Làm c “Được Clare cao ỉi ccntimct và chân và hô đến nó khi Tôi liếc qu; Sayers mà t ấy mang th doughnut. tôi phải cu nố xỏa dài “Chú chứa bí tí< rót một c “Ôi trời!] tt/A / Quá khen ngợ “Cói đấy. Dù V lồi lẩm bắm dụi mắt. “Chào Clare. Hôm nay là ngày bao nhiêu?” “Chủ Nhật, 23 tháng 9, năm 1984.” clare 13 tuổi. Độ tuói khó khăn và kì lạ, nhưng không khó biăn như những gì chúng tôi đang trải qua ở hiện tại. Tôi ngồi dậy Là ngáp. “Clarc, cm có thể chạy vào nhà lén mang ra cho anh cốc cà Lhê được không?” 1 ':iỳM'ỆfiÊỂ9ỂỉẵXÊỀẵ “Cà phê?” Clare nói như thể cô ấy chưa bao giờ nghe đến tên thứ chất này. Lớn lên, cô ấy nghiện món đổ uống này chẳng kém “Được rồi, em sẽ thử.” Cô ấy chậm rãi đứng dậy. Đây là năm Clarc cao lên rất nhanh. Trong năm ngoái, cô ẫy đã cao hơn 12 centimet và cô ấy vẫn chưa quen với cơ thể mói của mình. Ngực, chân và hông, tất cả mới được đúc thêm vào. Tôi cố không nghĩ đến nó khi nhìn cô ấy bước đi trên con đường mòn trở vào nhà. Tôi liếc qua cuốn sách cô ấy đang đọc. Một tác phẩm của Dorothy Saycrs mà tôi chưa đọc. Tôi đang ở trang 33 khi cô ấy quay lại. Cô ấy mang theo một cái bi đông, vài chiếc cốc, một tấm mển và vài cái doughnut. Mùa hè đẳy nắng đã để lại càn nhang trên mũi Clare, và tối phải cưỡng lại ý muốn luồn bàn tay mình vào mái tóc của cô ấy, nó xõa dài xuống tay trong khi cô ẫy trải tấm mển ra. “Chúa phù hộ cho em.” Tôi nhận lấy chiếc bi đông như thể nó chứa bí tích. Chúng tôi ngồi xuống tấm mển. Tôi đã đôi dép lê ra, rót một cốc cà phê và đưa lên môi. Nó đắng và đặc khủng khiếp. “Ôi trời! Đây là nguyên liệu tàu vũ trụ hả, Clare ?” “Quá đặc sao?” Clare lộ vẻ buổn rầu, và tôi phải nhanh chóng khen ngợi cô ẫy. “Có lẽ không có gì gọi là quá đặc, nhưng món này cũng khá đặc đẫy. Dù vậy, anh thích nó. Em tự pha hả?” Phải. Em chưa từng pha cà phê bao giờ, lại đúng lúc Maịt I bước vào, khiến em phân tầm, ncn cổ lẽ em đã pha không đúne cách.” s I “Không, nó rát ổn.” Tôi thói cà phê cho nguội và tu ừng ực 7$: cảm thấy khá hơn ngay lập tức và rót thêm một li khác. Clarc đỡ láy chiếc bi đông từ phía tôi. Cô ấy tự rót cho minh chừng nửa phân cà phê và cảnh giác đứa lên miệng. “Chà”, cô ấy nói. “Món này dở tệ. Vị của nổ lúc nào củng thế này sao?” “Thường thì nó nhạt hơn. Em thích uống cà phê với thật nhiều kem và đường.” Clarc đổ cổc cà phê của mình xuống đồng cỏ và cắm doughnut lên. rồi cô ấy nói, “Anh đang biến cm thành kẻ dở người.” Tôi không có câu trả lời sẵn cho câu nổi này, vì ý nghĩ đó chứa từng xuất hiện trong tôi. “Hừm, anh đâu có làm thé Cò? “Không có.” Tôi dừng lại. “Ý cm là sao khi bảo anh bién cm thành một kẻ dở người? Anh chẳng biến em thành gì cả.” “Như cách anh nói với em rằng em thích uống cà phê với kem và đường trước cả khi em kịp thử nó. Làm sao em có thể biét cm thực sự thích như vậy hay vi anh đã nói em thích như vậy ?* “Nhưng Clarc ạ, đó là sở thích cá nhân. Em phải có khả năng tự nhận ra minh thích cà phê như thé nào bất kể anh có nói gì hay không. Hơn nữa, chẳng phải em là ngiíòi luôn đòi anh phải kế cho em nghe vé tương lai sao?” “Biết vé tương lai khác với chuyện bị nói em thích gì", clare nói. "Tại sao ? Tất cả đéu là tự do ý muốn." I Clarc cởi giày và tất* Cô áy nhét tất vào trong giày rồi đặt chúng ngay ngắn bên rìa tấm mển. rồi cô ấy nhặt đôi dép lê của tôi va đặt chúng bện tatami. “Em n Tôi suy n, hạn bởi đúng chí cá nhân, đ câm néư cm d đạo đúc cả; n hiện sự tự do Ciare nh đẫy và cm có lai của em đả “Đó gọi _ / m nó. in tò m< “Nếu eir mình đã đượ thé nào. Anh thay đổi bất ra. “Nhưng thứ để em có Down. Cả d biét khi nào Ta _ _ ?_ 31 min ra. Anh khc giày ra.” Ciare c không?” “Anh k! IC Mark Ìg đúng Ị ực. Tôi 0 mình 1 ấy nói. t nhiểu Lighnut ó chưa iến em ới kem iết em ả năng gì hay kể cho ciare tôi và đặt chúng bên cạnh giày của mình, như thể tẫm mển là một chiếc tatami. “Em nghĩ tự do ý muỗn là tội lỗi.” Tôi suy nghĩ rồi nói, “Không, tại sao tự do ý muốn lại bị giới hạn bởi đúng và sai? Ý anh là, em vừa quyết định, bằng sự tự do ý chí cá nhân, để cởi giày ra. Nó không có gì quan trọng, không ai bận tâm nếu em có đi giày hay không, và nó không có gì là tội lỗi, hay có đạo đức cả; nó không ảnh hưởng đến tương lai, nhưng em đã thực hiện sự tự do của mình.” Clare nhún vai. “Nhưng đôi khi anh nói cho em biết điều gì đẫy và em có cảm giác như tương lai đã có sẵn ở đó. Như thể tương lai của em đã diễn ra và em không thể làm gì với nó.” “Đó gọi là thuyết định mệnh”, tôi nói. “Anh luôn trăn trở với nó. Trí tò mò của Clare đã bị kích thích. “Tại sao?” “Nếu em đã cảm thấy bị bó buộc khi nghĩ đến tương lai của mình đã được định trước, thì hãy hình dung xem anh sẽ cảm thẩy thế nào. Anh không ngừng dằn vặt với thực tế rằng anh không thể thay đổi bất cứ điều gì, cho dù anh đang ở ngay đó, nhìn nó diễn ra. “Nhưng Henry, anh có thay đổi sự việc! Anh đã viết ra những thứ để em có thể đưa cho anh vào năm 1991 về đứa bé bị hội chứng Down. Cả danh sách nữa. Nếu không có danh sách, em sẽ không biết khi nào ra gặp anh. Anh không ngừng thay đổi sự việc.” Tôi mỉm cười. “Anh chỉ có thể tác động đến những việc đã diễn ra. Anh không thể, ví dụ như, đảo ngược sự thật rằng em vừa cởi giày ra.” Clare cười. “Tại sao anh bận tâm em có cởi chúng ra hay không?” . , , H jị p I “Anh không bận tâm. Nhưng nếu như có, thì bây giờ nó cũng đã là một phần lịch sử không thể thay đổi của thế giới và anh kh 1 thể làm gì với nó. Tôi tự lấy cho mình một cái doughnut Bisrnar I loại yêu thích của tôi. Lớp kem đã bị chảy ra đôi chút dưới ll! nắng, nó dính vào các ngón tay tôi. Clare ăn hết bánh doughnut của mình, vén gấu quẩn jeans và ngồi khoanh chân lại. Cô ấy duỗi cổ và nhìn tôi phiển muộn. “Giờ thì anh khiến em lo lắng. Em có cảm giác như mỗi lấn em hỉ mũi là một lẳn em tạo ra sự kiện lịch sử nào đó.” “Đúng là như vậy.” ^ 'Nll Cô ấy đảo mắt. “Đối lập với thuyết định mệnh là gì ?” ỊỄ “Hỗn loạn.” “0. Em không nghĩ mình thích như vậy. Anh có thích như vậy không?” Tôi cắn một miếng lớn Bismarck và cân nhắc về sự hỗn loạn. “Có và không. Hỗn loạn tức nhiều tự do hơn; thậm chí hoàn toàn tự do. Nhưng không có ý nghĩa. Anh muốn được tự do quyết định hành động nhưng anh cũng muốn hành động của mình phải có ý nghĩa.” “Nhưng, Henry, anh đang quên mất Chúa - tại sao không thể có một vị Chúa trời tạo ra ý nghĩa của vạn vật?” Clare trâm ngâm thành khẩn và nhìn xa xa về phía bên kia đồng cỏ trong khi nói. Tôi ném phần còn lại của chiếc Bismarck vào miệng, nhai chậm rãi để tranh thủ thời gian. Mỗi khi Clare nhắc đến Chóa, lòng bàn tay tôi lại đổ mổ hôi và dâng lên cảm giác muốn chạy trốn hay biển mất. n " “Anh không biết, Clare ạ. Đổi với anh, mọi việc có vẻ quá ngau I nhiên và vô nghĩa để có thể tin rằng Chúa tổn tại.” Clare xiết chặt hai tay quanh đấu gối. “Nhưng anh vừa nói Ị việc đểu đã được định từ trước.” “Hừm”, tôi chỉ ậm ừ. Tôi chụp lẫy mắt cá của Clare, kéo chần cô ấy lại gần, đặt lên đùi tôi và cứ giữ như thế. Clare cười và nằm ngửa người ra, chống hai khuỷu tay xuống đất. Đôi bàn chần lạnh giá của clare nằm gọn trong tay tôi; chúng rất hổng và sạch sẽ. “Được rồi”, tôi nói, “Xem nào. Những lựa chọn chúng ta có ở đây là một thế giới khép kín, nơi quá khứ, tương lai và hiện tại cùng tồn tại một lúc, nơi mọi thứ đểu đã diẽn ra. Thế giới hỗn độn, nơi bất kể điều gì cũng cổ thé xảy ra, không thể dự báo trước bởi vì chúng ta không thể biết Kết tất cả cấc hằng số; và một thế giới Cơ Đốc, nơi chúa tạo ra vạn vật và chúng đểu có ý nghĩa riêng của mình, nhưng chúng ta vẫn có sự tự do ý muỗn của mình. Đúng không?” Clare ngoe nguẩy ngón chân vé phía tôi. “Chắc vậy.” “Em ủng hộ thế giới nào ?” 1 'ỶIh imá . * í I Clare im lặng. Sự thiết thực và cảm giác lãng mạn cô ấy dành cho Chúa và Đức mẹ, ở độ tuổi 13, gần như cân bằng. Nếu là một năm trước cô ấy sẽ nói, Chúa, mà không ngẳn ngại. Trong 10 năm nứa, cô ẫy sẽ ủng hộ cho thuyẽt định mệnh, và 10 năm sau đó nữa Clare sẽ tin rằng thế giới là tùy tiện, rằng nếu Chúa tồn tại, thì Ngài không nghe những lời cẳu nguyện của chúng ta, rằng nguyên do và hệ quả là không tránh khỏi và tàn độc, nhưng vô nghĩa. Còn sau đó nữa? Tôi không biết. Nhưng vào lúc này, Clare đang đứng trên ngưỡng cửa của tuổi trưởng thành với niểm tin ở một bên và sự hoài nghi một bên khác, tất cả những gì cô ấy có thể làm là cổ gắng tráo chúng qua lại, hoặc cùng bóp nghẹt chúng cho đến khi chúng vỡ tan. Cô ấy lắc đắu. “Em không biết. Em muốn có Chúa. Có được không?” rv- Tôi cảm thấy mình như một kẻ khốn. “Dĩ nhiên là được. Đó là niém tin của em.” “Nhưng em không chỉ muốn tin, em muốn nó là sự thật. H s| À ‘A Tôi đưa ngón tay cái chạy dọc gan bàn chân của Clarc, và cộ nhắm mắt lai. “Em và Thánh Thomas Aquinas đéu muốn vâv* 7 "'tòi nói. “Em đã nghe nói vé ông áy”, Clare nói như cô ấy đang ké vé ông I bác yêu thích lầu ngày không gặp, hay vé một MC chương trình tỉ vi cô ấy thưồngxem khi còn nhỏ. ' -Tô “Ông ấy muốn có trật tự, có lí do và có Chúa. Ông áy sóflg 1 qucn r| ở thế kỉ XIII, từng giảng dạy ở Đại học Paris. Aquinas tin vào 1 1 trươC; I Aristotle và các thiên thắn." *' k^uon| “Em yêu các chiên thán” Clare nói. “Họ thật đẹp. Em ước gì mình 1 ; J cũng có cánh để bay lượn khắp nơi và ngói trên những đám mây.” I 1 d uEin jeder Engel ist schrecklich.” 'tô'] Clare thở dài, tiềng thở dài khe khẽ hàm ý Em không biêt tiáu 1 “ (Ị Đức, nhớ chứ? “ Hả?” gọ ì cêr “Mọi thiên thần đều đángsợ. Đó là một phắn trong loạt thơ có 1 “ỉ tên gọi Bi khúc Duino, của nhà thơ Rilke. Ong ấy là một trong các 1 “1 nhà chơ yêu thích của chúng ta.” 11 nối lờ Clare cưòi. “Anh ỉại làm vậy nữa!” dưới a “Làm gì?” Sau k “Nói cho cm biết em thích gì.” Clare dùng chân xoáy vào dùi 1 m^n 1 tôi. Khồng suy nghĩ, tôi đặt chân cô ấy lên vai, nhưng rồi nhận I I chunị nó quá riêng tư nên đã nhanh chóng đặt chúng trở lại vào lòng bàn tay và giữ trên cao bằng một tay trong khi cô ẫy nằm ngả lưng xuống đất, thánh thiện và ngây thơ với mái tóc xõa ra như mưa dông quanh đấu trên tấm mến. Tôi cù léc chân cô ấy. Clare khúc khích cứời và quẫy ra khỏi tay tôi như một chú cá, cô ẫy bật dậy chạy vò11? Ị quanh khoảng rừng thưa, mỉm cười nhìn tôi như để thách tôi 9 theo và bắt lấy. Tôi chỉ mỉm cười đáp trả, cô ẫy quay trở lại tấm và ngói xuống cạnh tôi. “Henry?” A Sao vậy? “Anh đang khiến em thay đói.” “Anh biết.” ' .X 11 ^1 Tôi quay sang nhìn Clarc và chỉ trong một khoảnh khắc, tôi quên rằng cô ấy còn trẻ và lúc này đang là quá lchứ nhiều năm vé trước; tôi nhìn thấy Clare, ngứời vợ hiển của tôi, ấn hiện lên trong khuôn mặt của cô gái trẻ; tôi không biết phải nói thế nào với Cỉare này, người vừa già, vừa trẻ và khác biệt so với các cố gái khác, người biết rằng sự khác biệt có thể là khó khăn. Nhưng Clare không có vẻ như đang đợi một câu trả lời. Cô ấy nghiêng người tựa vào tay tôi và tôi vòng tay qua ôm vai cô ấy. “Clareỉ” Phía bên kia đồng cỏ yên ắng, bố của Clare đang thét gọi tên cô ấy. Clare nhảy dựng dậy, chụp lấy giày và tất. “đến giờ đi lễ nhà thờ”, cô ấy nói, đột nhiên lo lắng. “Tạm biệt em”, tôi nói. Tôi vẫy tay và cô ấy mỉm cười, lắm bấm nói lời tạm biệt rồi chạy dọc theo con lộ nhỏ và biến mất. Tôi nằm dưới ánh nắng một lúc, tự phân vân về Chúa, đọc Dorothy Sayers. Sau khoảng một giờ đổng hổ, tôi cũng biến mẫt, chỉ còn lại tẳm mển và quyển sách, những chiếc cổc cà phê và quắn áo, để chứng tỏ chúng tôi đã ở đó. SAU KHI KẾT THÚC i| t> Thứ Bày, 27/10/1984 (clare 13 tuổi, Henry 43 tuổi) CLARE: Tôi đột ngột tỉnh giấc. Có tiếng động: có ai đó gọi tên tôi Nghe như Henry. Tôi nhỏm người ngồi dậy và lắng nghe. Tôi nghe tiếng gió, tiếng quạ đang gọi than. Nhưng lỡ là Henry thì sao? Tôi nhảy khỏi giường và chạy chân trắn xuống dưới nhà, ra cửa sau và vào đồng cỏ. Ngoài trời lạnh buốt, những cơn gió thổi xuyên qua áo choàng ngủ của tôi. Anh ấy ở đâu? Tôi dừng lại nhìn và nhận thấy bố và Mark đang ở vườn cây ăn quả trong bộ quấn áo đi săn màu cam sáng của họ, và có một người đàn ông khác nữa. Tất cả bọn họ đang đứng nhìn thứ gì đấy nhưng rồi họ nghe tiếng tôi và quay đấu lại. Tôi nhận ra người đàn ông đó là Henry. Henry đang làm gì với bố và Mark? Tôi chạy lại phía họ, những ngọn cỏ chết cứa vào chân tôi. Bố chạy lại chỗ tôi, “Con gái”, ông nói, “con đang làm gì ở ngoài vào giờ này?” “Con nghe có tiếng ai gọi tên con”, tôi nói. Bố mỉm cười với tôi, nụ cười của ông như muốn nói, Con gái ngốc nghễch, và tỏi nhìn Henry, mong chờ anh ấy giải thích. Tại sao anh gọi em, Nhưng anh ấy chỉ lắc đầu và đặt một ngón tay lên môi, Suỵt, ỆỆỆ: nói gỉ cả, Clare. Anh ấy đi về phíã vườn cây ăn quả. Tôi muốn bi t họ đang nhìn gì nhưng chẳng có gì ở phía đó cả, và bổ nói, “Qỉỉ?' trở lại giv qua ngưc đầu lại nỉ sẽ giải thị anh ẫy sẽ thòi gian tôi làm \ tôi, anh có thể ti nói gì vc nữa. Bố lên trán nhẹ nhà khôngb CLARI đọc. Tô anh ấy; người ti hẳm, và yẻ gì bấ anh ẫy ] chiếc bên dưd ca-rô vả ngày. Si giờ anh trở lại giường đi, Clarc, chỉ là một giấc mộng thôi.” Ông quàng tay qua người tôi và bắt đầu bước trở vào trong nhà cùng tôi. Tôi ngoái <ỉầu lại nhìn Henry, anh ấy vẫy tay cười, Không sao đâu, Clare. Anh Ịggidi thích sau (mặc dù tôi biết Henry sẽ chẳng bao giờ giải thích, anh ấy sẽ để tôi tự tìm hiểu hoặc mọi chuyện sẽ tự sáng tỏ sau một thời gian). Tôi vẫy tay đáp lại rồi ngước nhìn xem Mark có để ý thấy tôi làm vậy hay không, nhưng Mark đang quay lưng lại phía chúng tôi, anh ấy đang bực bội, đang đợi cho tôi đi khuất để anh ẫy và bố có thể tiếp tục săn bắn. Nhưng Henry đang làm gì ở đây? Họ đã nói gì với nhau? Tôi ngoái lại nhìn nhưng không thấy Henry đầu nữa. Bố nói, “Đi tiếp đi, Clare, quay trở vé giường”, rồi ông hôn lên trán tôi. Ông cũng có vẻ bực bội nên tôi chạy ngược trở về nhà, nhẹ nhàng lên trên gác, và ngồi xuống giường, run lấy bẩy. Tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi biết nó rất tệ, vô cùng tệ. Thứ Hai, 2/2/1987 (clare 15 tuổi, Henry 38 tuổi) CLARE: Khi trở về từ trường, Henry đang đợi tôi trong phòng đọc. Tôi đã thu xếp một căn phòng nhỏ phía sau phòng sưởi cho anh ấy; nó nằm đối diện với nơi để xe đạp. Tôi đã đánh tiếng để mọi người trong nhà biết tôi muốn dành thời gian đọc sách trong táng hâm, và thực tế tôi dành khá nhiểu thời gian ở đây, nên không có vẻ gì bất thường. Henry đã lấy ghế chèn ở cửa. Tôi gõ bồn tiếng và anh ẫy mở cửa cho tôi vào. Anh ấy đã xây một cái tổ bằng những chiếc gối, đệm sô-pha và mển. Anh ấy đang đọc các cuỗn tạp chí cũ bên dưới cây đèn bàn của tôi. Anh ấy mặc quấn jean cũ của bố và áo ca-rô vải dệt. Henry trông mệt mỏi, đã không cạo rầu trong nhiểu ngày. Sáng nay tôi khống khóa cửa sau để anh ấy có thể vào nhà, và giờ anh ấy đã ở đây. Tôi đặt khay thức ăn láy trcn nhà ra. “Em có thé mangỊỊi*^ vài cuốn sách cũ.* “Thực ra những cuốn cạp chí này rất tuyệt.” Anh áy đang ^ Mad từ những năm của thập niên 60. “Thứ này rát tuyệt cho ||SỊ du hạnh thời gian - những người cấn biét đủ loại tin lá cải hiệ^ I hành”, anh ấy nói, tay giơ cuốn Niên giám thégiới năm 1968 lên. Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy trên tấm mén và nhìn anh ẵy n xem anh ấy có bắt tôi đi chỗ khác hay không. Tôi biét anh ẫy |Ễ| suy nghĩ vé điéu đó, nên tôi giơ tay lên để anh ấy có thé nhìn m rồi ngồi lên chúng. Henry mỉm cười. “Em cứ tự nhiên như nhà của mình nhé”, anh ấy nói. “Anh đến từ năm nào?” “Tháng Mười, năm 2001 “Trông anh có vẻ mệt mỏi.” Tôi có thể thẫy anh đang cân nhắc có nên nói cho tôi biết lí do vì sao anh mệt mỏi hay không, tói quyét định không nói. “Anh đang làm gì ở năm 2001 ?” “Những việc lớn. Những việc vát vả.” Henry bắt đáu án sandwich bò quay tôi mang đến. “Món này ngon quá." “Ncll làm đấy.” f||j| Anh ẵy cười. “Anh không tài nào hiếu được tại sao cm có thc tạo ra những bức tượng khổng ló đủ sức trụ vững trước báo IU nghĩ ra các công thức nhuộm, nấu kozo, và đủ thứ nguyên khác, nhưng em không thể làm bát cứ món ăn nào. Thật kì lạ. “Trở ngại tâm n Sự ám ảnh, nỏi sợ hãi.” “Kì cục “Mỗi lẳn bước vào bếp, em ỉiền nghe thẫy một giọng nói III lên trong đắu, Đi chỗ khác, và cm đã làm theo.” “Em có ăn uống đủ không đấy? Trông em gấy quá.” Tòi cảm tháy mập. “Em ăn đủ.” Một ý nghĩ ảm đạm n*y I hay í của r nhạy duy khìế tin, Ị kì ỉạ biết trong đầu tôi. “Em của năm 2001 béo lắm sao? Có thể vì thé mà anh nghĩ em gẫy.” I.y jjHj Henry mỉm cười trước những trò đùa mà tôi không thể hiéu. “ở hiện tại của anh, em khá bụ bẫm, nhưng sẽ qua thôi.” “Ôi trời “Bụ bẫm là điều tổt. Em trông sẽ rất tuyệt.” “Không, cảm ơn.” Henry nhìn tôi lo lắng. “Em không bị biếng ân hay gì cả. Anh không cấn phải lo lắng.” “Chỉ là, mẹ đã luôn lo lắng cho em vì chuyện đó.” I . H .HúàÁẦ>' , “Ý anh là vân luôn.” “Tại sao anh nói đãi* 114fl$ÉắiìÌÌjfj|ỉl| “Không vì sao cả. Luciỉỉe vẫn khỏe. Đừng lo lắng.” Anh ấy đang nói dối. Dạ dày tôi thắt lại; tôi quàng tay qua đầu gối và gục mặt xuống. HENRY: Không thể tin tôi đã buột miệng để lộ việc hệ trọng đến vậy. Tôi vuốt cóc Clarc và ước giá như có thể quay trở lại hiện tại của tôi trong giây iát, đù lâu để hỏi ý kiến Clare rằng tôi nên nói gì với cô ấy khi cô ấy ở tuổi 15, về cái chết của mẹ mình. Chỉ vì tôi đang thiếu ngủ. Nếu ngủ đủ giấc tôi sẽ có thể suy nghĩ nhanh hơn, hay ít nhất sẽ có thể nói lấp liếm tốt hơn để che giấu sự lở miệng của mình. Nhưng Clare, người thật thà nhất mà tôi từng biết, rất nhạy cảm với những lời nói dối, dù là nhỏ nhặt, và giờ lựa chọn duy nhất của tôi là từ chối trả lời bất cứ điều gì I mà vốn sẽ chì khiến cô ấy càng điên cuổng hơn, hoặc nói dối I mà cô ấy sẽ không tin, hoặc nói sự thật - mà sẽ khién cô ấy buổn và làm những điếu tó lạ tói mỗi quan hệ giữa cô ấy và mẹ. Clare nhìn tôi, Nói cho cm biết di”, cô ậy nài nỉ. CLARE: Henry lộ vẻ khổ sở. “Anh không thế, Clarc ạ.” “Tại sao không?” . .^JỊ “Nó không tốt cho tương lai phía trước của em. Nó sẽ đảo lộn cuộc sống của em.” “Đúng vậy. Nhưng anh không thể chỉ nói lấp lửng với cm như Ạ vậy. “Chẳng có g'i để nổi cả.” -*ìỊH Tôi thực sự bắt đâu hoảng loạn. “Bà đã tự tử. Tôi có thé khẳng định. Đó là điéu tôi luôn lo sợ nhất. “Không. Không. Hoàn toàn không.” ^ Tôi nhìn anh ấy chằm chằm. Henry có vẻ cực kì khổ sở. Tôi không thể đoán liệu anh ấy có nói thật hay không. Giá như tôi có thể đọc ý nghĩ của anh ấy thì cuộc sống sẽ dễ dàng hơn biết bao. Mẹ ơi. Mẹ. HENRY: Thật tệ hại. Tôi không thể bỏ mặc Clare. “Ưng thư buồng trứng”, tôi nói khẽ. “Tạ ơn Chúa, Clarc thổn thức. í Thứ Sấu, 5/6/1987 (Clare 16 tuổi> Henry 32 tuổi) 'm CLARE: Tôi đâ đợi Henry cả ngày. Tôi đang rất hưng phán. Tôi vừa nhận bằng lái xc hôm qua, và bố nói tôi có thể lẫy chiếc Fiat đi đến buổi tiệc của Ruth tối nay. Mẹ không thích ý tưởng đó, nhưng vì bố đã đổng ý nên bà chẳng thể làm được gì. Tôi nghe thấy họ tranh cãi trong thư viện sau giờ ăn tổi. “Đáng lẽ anh phải hỏi em...” “Có gì to tát đâu, Lucy...” Tôi cầm theo quyển sách và chạy ra đổng cỏ. Tôi nằm xuống bãi cỏ non. Mặt trời đã bắt đắu xuống núi. Không khí chung quanh mát dịu, những con bướm đêm màu trắng nhỏ xíu đậu đấy trên các ngọn cỏ. Mặt trời phía Tây tuyén mộc màu đỏ cam trên đỉnh các ngọn cây và mộc vẩng vòng cung xanh thẫm trên đấu tôi. Tôi đang đinh quay trở vé nhà lấy chiếc áo len thì nghe có tiếng người bước qua dám cỏ. Dĩ nhiên là Henry. Anh ấy đi vào khoảng rừng thưa và ngồi xuòng trẻn một tảng đá. Tôi theo dõi anh ẫy từ bâi cỏ. Anh ấy trông khá trẻ, có lẽ khoảng đắu 30. Anh ấy đang mặc một chiếc quân jcan, áo phông đcn và giày thể thao cao cổ. Anh áy chỉ yên lặng ngồi đó chò đợi. Bản thân tôi không thể đợi thêm một giây phút nào nữa; tôi nhảy lên và hù anh ấy. “Chúa ơi, clare, đừng khiến ông già này bị đau tim chứ.” “Anh đâu phải ông già.” Henry mỉm cưòi. Anh ấy rất buổn cười khi nhắc đến tuổi tác. “Hôn em đi”, côi đòi và anh ấy hôn tôi. “Cái hôn đó vì điéu gì?” anh áy hỏi. “Em đã có bằng lái xe!” 1111 ' Henry có vẻ cảnh giác. “Ôi, không. Ý anh là, chúc mừng!” Tôi mỉm cười với anh ấy; không gì anh ấy nói có thể làm hỏng tâm trạng của tôi lúc này. “Anh chỉ đang ghen thôi.” “Đúng vậy. Anh ấy rất thích lái xe, nhưng anh không bao giờ lái.” U*T1 *s lại sao? “Quá nguy hiếm.” I “Thỏ đế.” “Ý anh là nguy hiểm cho người khác. Hãy tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu anh đang lái xe và đột nhiên biến mất ? Chiếc xe sẽ vẫn chuyến động và ƯỲNH! Rất nhiểu người đổ máu và chết. Không vui chút nào.” Tôi ngồi xuống bên cạnh Henry trên tảng đá. Anh ấy nhích ra xa. Tôi tảng lờ. “Em sẽ đi dự tiệc của Ruth vào tổi nay. Anh muốn đi cùng không?” Anh ấy nhướn mày. Điéu này thường có nghĩa rằng anh trích lời một cuốn sách mà tôi chứa từng đọc hay sẽ thuyết giáo t*I vé điều gì đấy. Nhưng thay vào đó anh ẫy chỉ nói, “Nhưng Clar như vậy có nghĩa anh sẽ phải gặp rất nhiểu người bạn của em.” “Tại sao khống? Em chán phải giữ bí mật chuyện này rồi.” “Xem nào. Em 16 tuổi. Lúc này anh 32, chỉ gấp đôi tuói của cm. Anh chắc rằng sẽ không ai để ý, và bố mẹ cm sẽ không bao giờ được biết.” Tôi thở dài. “Em phải đi dự buổi tiệc này. Đi với em và ngôi trong xe, cm sẽ không ở lại lâu, rồi chúng ta có thể đi đầu đó.” HENRY: Chúng tôi đỗ xe cách nhà Ruth một dãy phố. Tạn nơi đây Ị tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc; ca khúc Once in A Lifetime của Talking Heads. Tòi ước gì có thể vào cùng Clare, nhưng như vậy thât không sáng suốt. Cô ấy nhảy ra khỏi xe và nói, “Ở lại đây! ” như thể tôi là một con chó lón không vâng lời, rồi ngúng nguẩy trong chiếc váy ngắn và đôi giày cao gót đi về phía nhà Ruth. Tôi hạ ghé xuống và đợi. CLARE: Ngay khi bước qua ngưdng cửa, tôi đã biết buổi tiệc này là một sai lầm. Bố mẹ Ruth đi San Francisco một tuẳn, nên ít nhất ị cậu ấy sẽ có thời gian để dọn dẹp, sửa chữa và giải thích. Tôi mừng đó không phải là nhà của mình. Anh trai của Ruth I Jake I củng mời bạn của anh ấy; tất cả chừng 100 ngưòi có mặt ở đây và bọn họ đểu xỉn quắc cán câu. Con trai nhiểu hơn con gái. Tôi ước gì mình đả mặc quẫn và đi giày bệt, nhưng đã quá muộn. Khi đang bước vào trong bếp đêlấy đổ uống, ai đó phía sau tôi nói, “Xem này, cô nàng Nhìn-Nhưng-Đừng'SỜ!” và dấy lên những tiếng xì xẩm tục tĩu xung quanh. Tôi quay lại và thấy gã mặt rỗ đang liếc mắt nhìn tôi dầm đãng. “Váy đẹp lắm, Clare.” “Cảm ơn, nhưng nó không dành cho cậu, Mặt Rỏ ạ.” Hắn ta đi theo tôi vào trong bếp. “Nói vậy không lịch sự lắm đâu, quý cô. Tớ chỉ đang cố gắng bày tỏ sự ngưỡng mộ trước bộ đổ đoan trang của cậu, vậy mà cậu chỉ biết lăng mạ tó...” Hắn ta không chịu câm miệng lại. cuối cùng tôi cũng thoát được bằng cách túm lấy tay Helen và dùng cô ẫy như tấm khiên người để ra khỏi bếp. “Bữa tiệc này thật tệ”, Helcn nói. “Ruth đâu?” Ruth đang trổn trong phòng trên gác với Laura. Họ đang ngồi trong bóng tối hút thuốc và nhìn ra cửa sổ ngắm lũ bạn của Jake trắn trụi nhảy vào hồ bơi. Tất cả chúng tôi sớm cùng nhau ngồi bên cửa sổ ngấn ngơ nhìn. “Hừm”, Helen nói. “Tớ muốn có anh ta.” “Ai ?” Ruth hỏi. I 111 1111 “Anh chàng trên cầu nhảy.” :ịìf ' “Nhìn Ron kìa”, Laura nói. “Đó là Ron sao?” Ruth khúc khích cười. “Ô! Có lẽ ai cũng đẹp hơn khi không có chiếc áo phông Metallica và áo khoác da đáng tởm”, Laura nói. “Này, Clare, cậu im lặng quá đấy.” “Hả? ừ, có lẽ vậy”, tôi nói yếu ớt. “Nhìn cậu kìa”, Helen nói. “Cậu đang lé mắt vì thèm khát. Tớ cảm thấy xấu hổ vì cậu. Làm sao cậu có thể để mình rơi vào tình trạng đó?” Cậu ẫy cười. “Nghiêm túc đấy, Clare, sao cậu không làm bừa đi cho xong chuyện.” “Tớ không thể”, tôi khổ sở nói. “Dĩ nhiên cậu có thể. Chỉ cần đi xuống nhà và hét lên ‘Hãy làm tình với tôi! là có khoảng 50 gã sẽ đổ xô đáp ‘Tớ! Tớ! ” “Cậu không hiểu. Tớ không muốn... không phải là... “Cậu ấy chỉ muốn một người nhẫt định nào đó” Rutu 1 không rời mắt khỏi bể bơi. n<^1 Tôi nhún vai. “Thôi nào, Clarc. Nói đi.” “Đế cậu ấy yên”, Laura nói. “Nếu cậu ấy không cắn phải nói.” Tôi đang đầu vào vai cậu áy. Helen bật dậy. “Đợi tớ một chút.” “Tớ đã mang theo rượu sâm-banh và nước lê ép đé làm Bcllinis nhưng tớ để quên trong xe.” Cậu ấy nhảy bổ ra khỏi cửa. Một anh chàng tóc dài ngang vai đang thực hiện động tác lộn nhào ra sau trên cẩu nhảy. “Ổ, ồ”, Ruth và Laura đồng thanh. HENRY: Đã một hổi lâu trôi qua, khoảng một giờ gì đó. Tòi đã ăn nửa gói khoai tây chiên và uống cốc cô-ca ấm mà Clare mang theo. Tôi chợp mắt một chút. Cô ấy đi đã khá lâu, và tôi bắt đấu cần nhắc đến chuyện đi dạo một vòng. Chưa kể tôi cũng cấn thảo ntíởc. Tôi nghe có tiếng giày cao gót đang đi vé phía mình. Tôi nhìn ra ngoài cửa xe. Không phải Clare mà là một cô gái tóc vàng nóng bỏng trong bộ váy đỏ bó sát. Tôi chóp mắt và nhận ra đây là Helen Powell, bạn của Clare. Thôi chết. Cô ấy cúi xuống và nhìn tôi. Tôi có thể thấy đến tận Tokyo qua làn váy của cô ấy. Tôi hơi mụ người. “Xin chào bạn trai của Clare. Em là Helen.” “Nhầm địa chỉ rồi, Helen. Nhưng rất vui được gặp em. Hơ* thở của cô ấy nông nặc mùi cổn. “Anh không định bước ra khỏi xe và giới thiệu cho phải cách sao- Clare không muốn nói, *. ngối cạnh Laura, và tôi tu “Ô, anh khá thoải mái trong này, cảm ơn em.” “Vậy thì em sẽ bầu bạn vỏi anh trong đó.” Cô ẫy chập choạng bước vòng qua phía bên kia xe, mở cửa và ngồi phịch xuống ghế của ngứời lai. “Em đã đợi rất lâu để được gặp anh”, Hclcn bật mí. “Thật sao? Tại sao vậy?” Tôi thành khẩn cấu mong Clare sẽ quay lại và giải cứu cho tôi, nhưng chẳng phải như vậy trò chơi sẽ kết thúc sao ? Hclcn nhoài người vế phía tôi và hạ giọng nói, “Em đã suy đoán về sự tổn tại của anh. Sức mạnh quan sát khóng lố đã dẫn cm đến kết luận rằng bất kể thứ gì còn sót lại sau khi loại bỏ các khả năng đểu là sự thật, không cắn biết nó không tưởng đến mức nào. Do đó”, Hclen dừng lại để ợ. “Thật thô tục làm sao. Bỏ quá cho em. Do đó, em đã đưa ra suy đoán rằng chắc hẳn Clare phải có bạn trai ở đâu đó, bằng không cậu ấy sẽ không từ chổi làm tình với những anh chàng đẹp mã, tốt tính, những người thèm khát được làm chuyện đó với cậu ấy. Và giờ thì em gặp anh ở đây.” Tôi luôn thích Helen và tôi rất tiếc khi phải nói dỗi cô ẫy. Dù sao thì việc này cũng giải thích cho những gì cô ấy đã nói với tối ở đám cưới của tôi và Clare. Tôi rất thích khi các mảnh ghép được khớp lại với nhau như thế này. “Đó là một giả thiết rất thuyết phục, Helen ạ, nhưng anh không phải bạn trai của Clare.” “Vậy thì tại sao anh lại ngồi trong xe của cậu ẫy?” Tôi động não. Clare sẽ giết tôi vì chuyện này. “Anh là bạn của bố mẹ Clare. Họ lo lắng vì cố ẫy đi xe đến bữa tiệc nơi sẽ có rượu bia, nên họ nhờ anh đi theo và làm tài xế trong trường hợp Clare quá xỉn để tự lái.” ệỆỂ Helen bĩu môi. “Đó là điều hoàn toàn không cẳn thiết. Clare tthỏ bé của chúng ta hâu như chẳng uống một giọt rượu nào.” “Anh đâu có nói cô ẫy sẽ uống. Chỉ là bố mẹ cô ấy |Jj9 tiềng giày cao gót nện trên vỉa hể. Lẫn này mới là njpsp cứng đơ người khi nhìn chấy tôi có khách. Helcn nhảy ra khỏi xc và nói, “Clare! Người đàn ô ngợm này bảo ông ấy không phải bạn trai của cậu.” . vfvíil| Clare và tôi trao đổi ánh mắt. “Thì anh ấy đâu phải” Q cộc lốc. “Ồ", Helen hụt hẫng. “Cậu đi vé sao ?” “Đã quá nửa đêm. Tớ sắp hóa thành quả bí ngô rồi.” Clare I|p qua xc và mở cửa. “Đi thôi Henry.” Cô áy khởi động xc và bật đèn, Hclcn đứng bất động trước đấu xe. rồi cô ấy đi vé phkdkv chỗ tôi ngồi. “Không phải bạn trai của cậu ấy hả, HenrỵĩSuýtitìa chì anh đã lừa được tôi. Phải, suýt nữa. Tạm biệt, Clare.” Côáyatòị và Clarc ngượng ngịu lái xe ra khỏi chỗ đậu rồi phóng đi. Ruthsóní ở Conger. Khi chúng tôi rẽ vào Broadway, tất cả đèn đườngpỊỉã tắt. Broađway là đường cao tốc hai làn. Chĩ việc đi thảng nistag không có đèn đường, có cảm giác như chúng côi đang tiến vào hủ mực. “Tốc hơn nên bật đèn pha đi, Clare”, tôi nói. Cồ ẫy với tay vé phía trước và tắt toàn bộ đèn của xe. “Clare!” “Đừng bảo em phải làm gì r Tôi nín lặng. Tat cả những gì tôi có thể nhìn là các con sổ phát quang trên đổng hổ của đài phát thanh. Đang 11 giờ 36 phút đêm. Tôi nghe tiếng không khí rít ngược qua xe và tiếng động cơ rển rĩ; tôi cảm nhận được bốn bánh xe lướt qu3 mặt đường, nhưng chẳng hiểu sao có vẻ như chúng tôi Hắn ngập ngừng. “Xin lỗi ” I “Thật thảm hại.” Ị “Em biết”, Clare nói. Cô ấy lục trong ví và lấy ra một cây bút dạ. Clare từ từ bước lại gẩn Jason như thể hắn là một con vật nguy hiém trong sở thú, rồi bắt đầu viết lên bộ ngực băng keo của hắn. Viét xong, cô ấy đứng lùi lại và đậy nắp bút. Cô ấy đã viết lại chuyện xảy ra trong cuộc hẹn của họ. Clare nhét cây bút vào ví rồi nói, “Đi nào.” “Chúng ta không thể cứ bỏ hắn ở đây được. Hắn sẽ lại lên cơn suyễn.” “Hừm, được rồi. Em sẽ gọi một số người đến.” “Đợi chút”, Jason lên tiếng. “Gì ?” Cỉare hỏi ỉạỉ. y “Hãy gọi cho Rob.” Clare cười lớn. “Làm gì có chuyện đó. Tao sẽ gọi cho tất cả các cô gái mà tao biết.” Tôi lại gần Jason và dí miệng súng dưới cằm hắn. “Nếu tao 11 biết mày nhắc đến sự hiện diện của tao với bất ki ai thì tao sé còn I lại và xé xác mày. Khi đó mày sẽ không còn sức đề bước di> Hk khả năng mở miệng nói, mở miệng ăn hay quan hệ khi tao xong Từ giờ, với mày Clare là một cô gái tỗt, ngưòi vì một sổ lí do Hịông thể lí giải nên không muốn hẹn hò với ai. Hiéu chưa?” Jason nhìn tôi hằn học. “Hiểu.” “Chúng tao đã rất khoan dung với mày. Nếu mày còn gầy rắc cho Clare nữa thì mày sẽ phải hối tiếc.” rĐược rồi.” “Tốt.” Tôi nhét khẩu súng vào túi. “Rất vui được gặp mày. “Nghe này, thằng khốn...” Ô, gì nữa đây? Tôi lùi lại và dồn hết sức đã mạnh vào bộ hạ của dây trồi VH 1 một cây bút I m vật nguy hiếm :o của hắn. Viết ít lại chuyện xảy A • I ĩ rv * ồinói, Đi nào. ắnsé lại ỉên cơn “Tốt.” Tôi nhét khẩu súng vào túi. “Rất vui được gặp mày.” “Nghe này, thằng khốn...” Ô, gì nữa đây? Tôi lùi lại và dồn hết sức đã mạnh vào bộ Kạ của Bịắn. Jason rú lên thảm thiết. Tôi quay lại nhìn khuôn mặt trắng Mo bên dưới lóp trang điểm của Clare. Nước mắc giần giụa trên Bná ĩason. Tôi tư hỏi liêu hắn có lăn ra bẫt tinh. “Đi thôi”, tôi nói. Hll A . ' 01 / . A 1 - . 1 1 /. 1 HHA f . tf ,i cho tất cả ớc I “Nếu tao p à&osécòn^ ná Jason. Tôi tự hỏi liệu hắn có lăn ra bất tinh. “Đi thôi”, tôi nói. Hpỉâre gật đắu. Chúng tôi lững thững bước trở lại xc. Tôi nghe tiềng Jason đang gào thét với chúng tôi. Chúng tôi bước vào xe, Clarc Ịkhởi động máy, quay đầu và phi như bay vé phía con lộ. Tôi nhìn Clare lái xe. Trời bắt đắu đổ mưa. Một nụ cười thỏa mãn ấn trên khóe môi cô áy. “Đó có phải điéu em đã muốn?” Tôi hỏi. “Phải”, Clare đáp. “Chính xác những gì em muốn. Cảm ơn ị&nh.” “Rất sẵn lòng.” Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt. “Anh nghĩ anh sắp phải đi.” Clare tẫp xe vào lể đường. Cơn mưa gõ những tiếng bập bùng lên nóc xe, giỗng như chúng tôi đang đi xuyên qua máy rửa xe. “Hôn em đi”, Clare nói. Tôi làm theo và rỏi biến mất. m Thứ Hai, 28/9/1987 (clare 16 tuổi) CLARE: Ở trường vào thứ Hai, mọi người nhìn tôi nhưng không ai nói chuyện với tôi. Tôi có cảm giác như mình là điên HH_ sau khi các bạn cùng lớp phát hiện ra cuốn sổ tay ấy- Đi dọc hành lang như đi rẽ đôi Biển Đỏ. Khi tôi Ị||1hH Anh Văn, tất cả mọi người đột nhiên ngừng nói. Tôi |JH| bên cạnh Ruth. Cậu ấy mỉm cười có vẻ lo lắng. Tôi cũịỊmH môi nói nửa lời nhưng rồi tôi cảm nhận được bàn tay Ruth đặt lên tay tôi dưới bàn, nóng và nhỏ nhắn. Cậu ấy nắm tay Hi lúc, chỉ rút lại khi thầy Partaki bước vào lớp. Thầy Partala H thấy mọi người đang im lặng một cách ngượng ngùng. Tháy I' tổn, “Mọi người đã có một kì nghỉ cuối tuân vui vẻ chứ?* súcỊỹ đáp, “Có ạ” và những tiếng cười dè dặt vang lên khắp phòng Partaki ngơ ngác. Cả lớp học lại chìm trong sự yên lặng ngưọ ngùng. rồi thầy Partaki nói, “Được rồi, vậy thì hây bắt đắu bát ta vào Billy Budd nhé. Năm 18 51, Herman Melvillc đã xuất bản cuốn Moby Dick huy Con cả voi, và hoàn toàn bị công chúng Mỹ ngó lơ.,. Tất cả những gì thầy Partaki nói cứ trồi tuột qua tai tôi. Kể cả khi đã mặc vào một chiếc áo trong bằng cotton, tôi vẫn cảm chấy áo len bên ngoài thật thố ráp và những gọng sườn của tôi nhức nhối. Các bạn trong lớp đang khổ sở thảo luận về Billy Budd. Cuối cùng, một hổi chuông vang lên và mọi người tháo chạy ra ngoài. Tôi chậm rái đi theo họ, Ruth bước đi bên cạnh. “Cậu ổn chứ?” cậu ấy hỏi. /'- Ạ _ 1 , A_M Cian như vậy. “Tớ đã làm như cậu bảo.” I “Lúc mấy giờ?” ~ “Khoảng sáu giờ tổi. Tớ sợ bố mẹ hắn sẽ vé và đi tìm hắn. Ị ? khó để giải thoát cho hắn. Băng keo đã lột sạch lông ngực c\& “Tốt. Có nhiều người nhìn thấy hắn không? L Tẫt cả mọi người. Chính xác là tất cả mọi cô gái. thì không bóng ngưd thế hiểu tạ có thổ làm “Tớcc ChuÔỊ Tớ sẽ đến mát nhaní cho tớ ngl bước vào 1< “MaÀ xuống giữí Cậu lấm t yên lặng lí người. Tôi anh ấy đã dửng dưn anh ẫy ch tôi sẽ phả hạJason. Henry là sao khôn CL Khi xô ra kh< 1 Mademoi xuống nà( 2 Michel E những nh thì không có đứa con trai nào.” Hành lang gán như không một bóng người. Tôi đang đứng trước cửa lớp tiễng Pháp. “Clare, tớ có thể hiểu tại sao cậu làm vậy, nhưng tớ không hiểu lầm thế nào cậu cố thể làm vậy?” ; “Tớ có người trợ giúp.” Chuông vào lớp kêu lên và Ruth nhẩy cẫng lên. “Ôi Chúa ơi. Tớ sẽ đến lớp thể dục muộn năm lấn liên tiếp mẫt!” Cậu ấy biến mất nhanh như thể bị hút bởi một cục nam chầm khổng ló. “Ké cho tớ nghe trong giờ nghỉ tnia nhé”, Ruth nói với khi tôi đang bước vào lớp của cô Simone. “Mademoiselle Abshire, asseyez-vous, sil vous plait.”1 Tôi ngồi xuống giữa Laura và Helen. Helen đưa cho tôi một mẩu giẫy viét: Cậu làm tót lâm. Chúng tôi đang phải dịch Montaigne2. Cả lớp yên iặng làm bài còn cô Simone đi quanh lớp và sửa lỗi cho mọi người. Tôi không tài nào tập trung nổi. Vẽ mặt của Henry sau khi anh ấy đã Jason cứ không ngừng hiện ra trong đâu tôi: hoàn toàn dửng dứng, lãnh đạm như thể anh ẫy chỉ đang bắt tay ai đó, như thể anh ấy chẳng màng bận tâm; rồi Henry chợt lo lắng vì không biết tôi sẽ phản ứng thế nào. Tôi nhận ra Henry đã thích thú khi hành hạJason. Có giống nhưJason đã thích thú khi hành hạ tôi? Nhưng Henry là người tốt. Như vậy có khiến nó trở nên thích đáng? Có sao không nếu tôi đã muốn anh ấy làm thế? “Clareattendez” cô Simone nhắc nhở tôi. Khi chuông tan giờ vang lên, một lần nữa, mọi người lại đổ xô ra khỏi lớp. Tôi sánh bước cùng Helen. Laura ôm tôi áy náy rồi ' Mademoiselle Abshire, asseyez-vous, sĩl vous plait (tiếng Pháp).- Cô Clare, vui lòng ngói xuống nào." 2 Michel Eyquem de Montaigne (28 tháng 2, 1533 - 13 tháng 9, 1592) là một trong những nhà văn có ảnh hưởng nhất của thời kì Phục Hưng Pháp. chạy đến lớp âm nhạc của mình ở phía bên kia tòa nhà H 1 tôi cùng đến lớp thể dục. Helen cười. “Tớ đã không thể tin nói vào mắt mình Làtn tJ|I-nào cậu có thể trồi hắn vào cây như vậy?” Tôi đang dấn cảm thấy chán ngấy với câu hỏi này. “Tớ có mốt người bạn chuyên làm những việc như vậy. Anh ấy đã giúp tớ.” uAnh ấy là ai?” “Khách hàng của bố tớ”, tôi nói dối- -íỄB Helen lắc đầu. “Cậu là một kẻ nói dối dở tệ.” Tôi chỉ mỉm cười, không đáp lại. “Là Henry phải không ?” Tôi lắc đầu và đặt một ngón tay lên môi. Chúng tôi đã đến phòng thể dục nữ. Chúng tôi bước vào phòng thay đó và ứm-baì la-xi-bùa! Tẫt cả các cô gái ngừng nói. Rói những tiềng thì thầm L dần chiếm chỗ cho sự yên lặng. Tủ đó của tôi và Helen ở gần nhau. I Tôi mở tủ, lấy ra bộ đổ thể dục và đôi giày. Tôi đã nghĩ nhiều đến chuyện tôi sẽ làm tiếp theo đây. Tôi cởi giày và tất, tháo áo trong và quần lót. Tôi không mặc áo ngực vì đau. “Này, Helen”, tôi nói. Helen quay lạị khi tôi đang cởi bỏ áo ngoài. “Chúa ơi, Clare!” Các vét bầm tím trông còn khủng khiếp hơn cả hôm qua. Một vài trong số chúng đã chuyển sang màu xanh lục. Đùi tôi hẳn những vết lằn bởi thắt lưng củaJason. “Ôi, Clarc. Helen bước lại và cẩn trọng quàng tay ôm lấy tôi. Cả căn phòng im lặng. Tôi nhìn qua vai Helen và tháy mọi người đang xúm lại quanh chúng tôi, tất cả đểu đang nhìn tôi. Helen đứng thẳng người lại. nhìn họ rồi nói, “Sao?” Có ai đó ở phía sau bắt đầu vỗ tay, rồi tất cả cùng vỗ theo, vừa cười, vười nói, vừa tán thưởng. Tôi thấy lâng lâng tựa không khí. CLARE: Tôi đang mơ màng trong giẫc ngủ khi Henry lướt nhẹ tay qua bụng và tôi nhận ra anh ấy đã trở lại. Tôi mở mắt nhìn anh ẫy đang cúi xuống hôn lên vết sẹo bỏng thuốc lá của tôi. Tôi đứa tay chạm vào khuôn mặt anh ấy trong ánh đèn đêm lập lòe. “Cảm ơn anh”, tôi nói, và Henry đáp, “Đó là vinh hạnh của anh.” Đấy là lán duy nhất chúng tôi nói vé nó. Chủ Nhật, 11/9/1988 (Henry 36 tuổi, Clare 17 tuổi) HENRY: Clarc và tôi đang ở trong vườn cây ăn quả một buổi trưa tháng Chín ấm áp. Những con côn trùng đang rển rĩ o e trong đồng cỏ dưới ánh nắng vàng ươm. Mọi thứ như đứng yên bất động, và khi tôi đưa mắt nhìn qua những ngọn cỏ khô, không khí đang lung linh trong hơi ấm. Chúng tôi đang ngụ dưới bóng một cây táo. Clarc tựa người vào thân cầy, chiếc gối lót giữa cô ấy và rễ cây bên dưới. Còn tôi đang nằm duỗi dài, đầu gối lên đùi Clare. Những gì còn sót lại của bữa trưa đang la liệt quanh chúng tôi, xcn iẫn với những quả táo rụng rải rác dưới gốc. Tôi nằm thư thái và gà gật ngủ. Ở hiện tại của tôi đang là tháng Một, Clare và tôi đang trải qua giai đoạn khó khăn. Bởi vậy, chút thư giãn trong điển viên thế này thật sảng khoái. Clare nói, “Em muốn vẽ anh như vậy.” “Lộn ngược và đang ngủ?” “Không, thư giãn. Trông anh thật yên bình.” Tại sao không chứ? “Em cứ tự nhiên.” Chúng tôi ra đây vì Clare phải vẽ cầy cho lớp nghệ thuật của mình. Cô ấy lôi ra cuốn sổ kí họa và than chì, rồi đặt chúng lên đầu gổi. “Em có muốn anh rời đi chỗ khác không?” Tôi hỏi. Không, như vậy sẽ thay đổi quá nhiều. Hãy cứ giữ nguyên tư thế của anh như lúc này.” Tôi lại tiép tục nhìn chăm chăm biếng nhác vào các hoa văn mà những nhánh cây vẽ lên bấu trời. Sự tĩnh mịch là kỉ luật. Tôi có thể không động đậy trong một thời gian dài khi đang đọc sách, nhưng ngói cho Clarc vẽ lúc nào cũng khó khăn đến kinh ngạc. Ngay cả một tư thế có vẻ như thoải mái lúc đáu cũng trở thành tra tẫn sau khoảng 15 phút. Không hé nhúc nhích bẫt cứ thứ gì ngoại trừ đôi mắt, tôi nhìn Clare. Cô ấy đang chìm trong bức vé. Khi vẽ, Clare trông như thể cả thế giới đã tan bién, chỉ ầé lại cô ẫy Ivà đối tượng mà cô ấy đang chăm chú vẽ. Đó là lí do vì sao tôi thích r được Clare vẽ: khi cô ấy nhìn tôi bằng sự tập trung như vậy, tôi có cảm giác như mình là mọi thứ đỗi với cô ấy. Đó cũng là cái nhìn cô ấy dành cho tôi khi chúng tôi đang làm tình. Clarc nhìn vào mắt tôi và mỉm cười. “Em quên hỏi anh, anh đến từ năm nào?” “Tháng Một, năm 2000.” Mặt cô ấy dịu đi. “Thật sao? Em đã nghĩ anh đến từ thời điểm muộn hơn.” *s HP A 1 _X I 4_ _ _ Tại sao ? i rông anh già lăm sao ? Clarc vuốt ve mũi tôi. Những ngón tay của cô ấy lướt dọc sống mũi lên tới chân mày. “Không. Nhưng anh có vẻ hạnh phúc và bình tính. Thường thì, khi anh đến từ năm 1998, hoặc 1999 hoặc 2000, anh có vẻ bực bội hay hoảng hốt mà anh chẳng bao giờ cho em biễt vì sao. rồi năm 2001 thì anh lại bình thường trở lại.” Tôi cười. “Em nói như một nhà tiên tri. Anh đã không hế biét em theo dõi tâm trạng của anh kĩ đến vậy.” “Em có gì khác để bám lấy đâu?” Em phải nhớ rằng, thường thì sự căng thẳng là nguyên nhân